Lâm Kiều Kiều nhìn thấy vậy hả hê cười thành tiếng.
Thật suиɠ sướиɠ, cô chịu ấm ức nhiều như vậy cuối cùng cũng biết được cảm giác sảng khoái lúc trang bức ( giả bộ ) như trong tiểu thuyết.
Đôi chân khập khiễng từng bước ngồi vào ghế sofa, Lâm Canh Nam nhịn không được hỏi: “Kiều kiều, chân con sao vậy?”
Lâm Kiều Kiều: “......”
Nếu như không đề cập đến chuyện này, giả bộ vẫn rất thành công.
Trò chuyện vài câu, tài xế xách theo bao lớn bao nhỏ những đồ vật giá trị từ bên ngoài đi vào, cung kính nói: “Nhị gia, đồ vật ngài dặn dò, tôi đã chuẩn bị đầy đủ.”
Cố Đông Quân mặc dù không thích người nhà này, nhưng mặt mũi vẫn cho đủ, tài xế đi ra đi vào liên tiếp mấy lần, lễ gặp mặt cũng rất thích hợp.
Lâm Kiều Kiều nhìn về phía những vật này cảm giác trông mà thèm.
Treo lên sàn đấu giá có thể bán được rất nhiều tiền nha.
Chẳng trách nữ nhân trong tiểu thuyết đều muốn gả cho nam chính, nhiều tiền như vậy ai mà không thích.
Dính dáng đến tiền bạc để cho nỗi sợ hãi của cô đối với Cố Đông Quân giảm đi rất nhiều.
Lâm Canh Nam cùng Trình Tú Vân cũng không tốt hơn so với cô bao nhiêu, giả vờ đoan trang nói lời cảm tạ, thuận đường giả vờ giả vịt hỏi một chút chuyện nhà.
Tuy rằng mặt ngoài Cố Đông Quân ôn nhuận nhẹ nhàng nhưng thực tế lại không nhiệt tình, nụ cười không nở, thỉnh thoảng đáp lại hai câu lãnh đạm.
Ngồi ở chỗ đó giống như là một tôn Đại Phật lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngung-tim-duong-chet-ta-bi-co-nhi-gia-lam-hu/571609/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.