Lâm Kiều Kiều tự giận bản thân, nằm sấp trên mặt đất không có chí tiến thủ, Lâm Niệm không còn cách nào khác, thở dài đưa tay về phía cô: “Đứng lên đi, ngồi đấy một lúc bị cảm mẹ cô lại nói tôi ức hϊếp cô.”
“Ô oa.” Lâm Kiều Kiều cảm động đến rối tinh rối mù, ôm chặt lấy Lâm Niệm nói “Chị thật là tốt.”
Lâm Niệm không tránh kịp, cảm thấy có chút đau đầu.
Dáng vẻ này còn khó đối phó hơn cả bệnh công chúa lúc trước.
Dính sát vào người Lâm Niệm cùng nhau trở lại phòng khách, Trình Tú Vân đang luống cuống tay chân chào hỏi khách khứa, nhìn sang Cố Đông Quân cười ngượng ngùng: “Kiều kiều cũng không nói với tôi là ngài sẽ đến, nếu sớm biết thì tôi đã chuẩn bị cẩn thận hơn.”
Đột nhiên mắt bà chợt lóe lên, nhìn lên trên thân thể hai người đang đi vào.
Trong nháy mắt Trình Tú Vân liền há to mồm, không biết là chấn kinh vì Lâm Kiều Kiều lôi thôi bẩn thỉu giống như ăn mày hay là chấn kinh vì hai chị em lại tình cảm thắm thiết dắt tay nhau.
Thấy cô bất ngờ, ánh mắt của Lâm Niệm lóe lên một tia tàn ác, hất Lâm Kiều Kiều ra đi lên hướng lầu hai: “Tôi chỉ lấy ít đồ rồi sẽ đi ngay.”
Lâm Kiều Kiều nắm chặt chiếc váy trắng bẩn thỉu, liếc nhìn Cố Đông Quân chờ mong hành động sắp diễn ra.
Dựa theo kịch bản, hắn đã bị Lâm Niệm thu hút cho nên cũng cùng đi lên lầu.
Nhưng mà đáng tiếc tình huống này lại không xảy ra, tùy ý ngồi lười biếng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngung-tim-duong-chet-ta-bi-co-nhi-gia-lam-hu/571608/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.