Edit: Hướng Nhật Quỳ 
Trình Lợi Dân vừa mới đi không lâu nên trong lớp vẫn còn rất yên tĩnh. 
Cả đám học sinh đều ngẩng đầu lên nhìn cửa, lại quay đầu nhìn Hoắc Hành Chu. Chỉ thấy hắn ngoan ngoãn đứng lên, ở dưới bàn Lạc Hành nhẹ nhàng kéo tay hắn lại, nhỏ giọng hỏi: “Người đó là ai vậy?” 
Hoắc Hành Chu cúi người xuống, kề sát tai cậu thấp giọng bảo: “Mẹ tớ.” 
Lạc Hành buông ngón tay ra, vội vã rụt lại, ánh mắt lặng lẽ quan sát Ngũ Tố Nghiên. Quần áo của bà  già dặn tinh xảo, biểu tình trên mặt không thể nói tốt cũng chẳng thể nói xấu, nhìn đến lòng cậu lo lắng bất an. 
“Có phải dì rất tức giận không.” Lạc Hành không nghe thấy âm thanh của mình, chỉ có thể dựa vào cảm giác để khống chế âm lượng, “Không phải vì chuyện của lớp phó chứ, thầy Trình mời dì ấy đến trường sao? Không thì tớ và thầy Trình đến giải thích nhé.” 
Hoắc Hành Chu từng đánh nhau biết bao nhiêu lần, từ nhỏ đã gây họa nhiều hơn so với Lạc Hành giành giải thưởng. Tuy rằng giờ đã cải tà quy chính, nhưng vừa nghe cậu nói vậy vẫn có chút buồn cười, 
“Sao, muốn nói chuyện với mẹ tớ?” 
Lạc Hành không nghe được giọng nói của hắn, gật đầu: “Không không có đánh cậu ta, hơn nữa còn là vì tớ…” 
“Tớ đánh người hay không thì có liên quan gì đến cậu, nói vớ vẩn, nếu mẹ tớ đánh cậu thì sao?” 
“Nếu dì không tránh cậu, tớ…” Lạc Hành muốn nói lại thôi ngẩng đầu nhìn Ngữ Tố Nghiên, lại cúi đầu, giọng nhỏ thẻ: “Đánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngot-bang-em/587153/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.