Đôi tay anh chóng bên người cô, quan sát nét mặt tiều tụy của cô rất đau lòng, lúc trước vì bệnh máu trắng cô đã gầy gò rồi giờ mang thai càng thêm gầy, giờ tới cảm cô đã gầy thêm làm cho anh rất thương cô, cuối người hôn lên trán cô, lấy ngón tay vuốt nhẹ lên gò má trắng vì bệnh của cô: " Không bận. "
Nghe vậy, Lê Anh Thi liền nhích người vào trong, dùng ánh mắt tỏa ý với anh, muốn anh ngủ cùng cô.
Đường nét căng thẳng của anh từ trưa đến giờ cũng đã trở nên nhu hòa hơn, nghiên người nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô vợ nhỏ vào lòng.
Sự ỷ lại lộ liễu của Lê Anh Thi lúc này chính là liều thuốc tốt nhất đối với anh.
Như thế anh mới an tâm rằng cô luôn ở ngay bên cạnh anh mọi lúc.
- ---------------
Tám giờ rưỡi tối, Lê Anh Thi lúc này cũng đã hạ sốt, những đốm đỏ dị ứng trên người cô cũng đã lặn hết, cô mặc áo sơ mi đen của Trương Gia Huy cho thoải mái rời khỏi phòng ngủ chính, vào phòng ăn uống từng ngụm cháo trắng kèm với thịt chà bông và rau xanh.
Điện thoại bật loa ngoài, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím.
"Anh Anh, rốt cuộc cái tên Ngọc Song Tử này ở đâu ra vậy? " Bên trong là giọng nói đầy khó hiểu của phụ nữ, cô vừa gõ bàn phím vừa ngậm điếu thuốc phà khói: " Trong hệ thống ở Los Angeles thật sự không có người thông tin của người này? Còn nhân vật liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-thay-giao-la-chong-em/2453609/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.