? Edit: Lạc Đình.
***
Cơn gió tháng chín thoảng qua mặt, mang theo sự mát mẻ ẩm ướt của trời đất vào thu.
Hai ngày trước mới đổ trận mưa lớn, nhiệt độ không khí đột ngột hạ xuống, chỉ trong một đêm cả thành phố nơi nơi đều ngập màu xanh của lá cây. Trước trạm xe bus đối diện cổng trường, bà dì khoác chiếc áo may-ô màu cam, giơ cây chổi cao gần bằng thân người ra sức quét, thu lá rụng thành từng đống vào ven đường.
Cách đó không xa, xe bus tuyến 70 giảm tốc lái tới, chầm chậm dừng lại.
"Đến trạm trung học Minh Hải số 1, xin hành khách kiểm tra hành lý đồ đạc, xuống xe từ cửa sau."
Quan Tầm ngồi ghế trong cùng của hàng cuối, dựa vào cửa sổ xe gật gù cả quãng đường.
Lời nhắc nhở đến trạm vừa vang lên, cậu giống như phản xạ có điều kiện mở mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Trạm dừng quen thuộc ở trước mắt. Một giây sau, cậu vội vàng đứng dậy cầm áo khoác, hai ba bước đã vượt đến trước cửa.
Xe còn chưa dừng hẳn. Cửa sau mở ra, bà dì đứng nhường đường ở bên cạnh, một chàng trai chân dài mặc đồng phục màu trắng xanh nhảy xuống.
"Chào buổi sáng dì Tần."
Cậu vắt áo khoác lên vai, khóe mắt cong cong, mở miệng chào hỏi.
Cậu cười như vậy, mơ hồ lộ ra răng nanh nhỏ.
"Cả kỳ nghỉ không gặp, có nhớ cháu không?"
"Sớm chỗ nào? Chuông vào học đã kêu xong được một lúc rồi."
Dì Tần liếc nhìn cậu, ghét bỏ nói, "ngày đầu nhập học đã đi muộn, nhìn có giống học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-nguoi-yeu-qua-mang-lai-la-ban-cung-ban-cua-toi/976002/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.