Chương trước
Chương sau
Tần Hạ đã thay xong quần áo, giờ đây, cô đang ôm bình giữ nhiệt La Đông đưa lúc trước, ngồi trên ghế chờ đợi anh kết thúc tiết học.

Mắt thấy còn hơn hai mươi phút nữa tiết học mới kết thúc, Tần Hạ chán muốn chết mà mở điện thoại di động ra chơi trò chơi ngoại tuyến, bên tai chợt nghe có tiếng người nói: "Nghe bạn cùng phòng tao kể, Tần Lăng năm tư khoa Kiến trúc sau một chuyến du lịch dài ngày, thật lâu vẫn chưa trở về."

"Làm sao vậy?"

"Không rõ lắm, đợt trước nghe nói cậu ta yêu đương với một thành viên trong CLB Mạo hiểm, sau đó hình như cả hai cùng nhau mất tích."

"A hình như tao cũng nghe qua chuyện này, mà không biết có phải CLB Mạo hiểm dạo gần đây trúng lời nguyền gì hay không, nửa năm nay đã có mấy người nhập viện tâm thần, đến giờ còn chưa xuất viện."

Người nọ dừng lại một chút, xác định xung quanh không ai nghe thấy mới thấp giọng thầm thì: "Biết không, Bí thư của bọn họ vung tiền rất hào phóng. Bất kể giàu nghèo, chỉ cần là thành viên CLB đầu óc không bình thường, cậu ta đều chi tiền trợ cấp hết."

"Đỉnh thế á?"

"Đúng vậy. Tao còn nghe có người kể hôm qua kế lớp bên có nữ sinh họ Đàm nửa đêm trốn đi tìm người yêu, sau đó..."

Phía sau hai người kia nói cái gì, Tần Hạ một chút cũng không có hứng thú nghe. Cô cúi đầu xem điện thoại, chẳng qua lúc này giao diện trò chơi sớm đã chuyển đổi thành danh sách học viên khoa Kiến trúc.

Tần Lăng, 22 tuổi, giới tính Nam, sinh ngày xx tháng xx năm xx01. Trong profile còn có ảnh chụp của Tần Lăng. Thanh niên khuôn mặt sáng như gương toát ra sự thông minh của phần tử trí thức, có hơi na ná giống Tần Hiệt. Hắn đeo một cặp kính cận, cái mũi cao dài, đôi môi độ dày vừa phải, giờ phút này hắn mặt mày xán lạn nhìn về phía ống kính mỉm cười.

Ngày 20 tháng 4 năm 2023, chúc mừng học viên Tần Lăng vượt qua 200 học viên đạt giải Xuất sắc của cuộc thi Chế tạo Mô hình nhà mới năm 2023 do khoa Kiến trúc trường đại học S tổ chức.

Ngày 7 tháng 9 năm 2022, chúc mừng học viên Tần Lăng xuất sắc bảo vệ Nghiên cứu khoa học...

Ngày xx tháng xx năm xxxx....

Tần Hạ lướt lướt, rốt cục tìm được tài khoản xã hội đính kèm của hắn. Cô lập tức nhấn mở ra xem.

Lần cuối cùng đăng động thái là năm tháng trước.

"Cảm thấy ánh mặt trời hôm nay thật đẹp, là vì có người tôi yêu nhất ở bên cạnh sao?"

Phía dưới là ảnh tự chụp của một đôi nam nữ. Nam dáng người cao gầy đeo gọng kính đen, nữ dáng người mập mạp đẫy đà, cô ta hướng về máy ảnh chu môi, làm ra biểu cảm đáng yêu vô cùng.



Phía sau hai người là một phế tích bỏ hoang, nhìn kỹ một chút còn có thể thấy ra dáng kiến trúc của một khu biệt thự.

"Xem cái gì nhập tâm vậy?"

Giọng nói xa lạ chợt vang lên bên tai, Tần Hạ giật mình, vội vàng tắt màn hình đi rồi đứng dậy. Trông cô giờ phút này giống như học sinh lên lớp trộm chơi điện thoại bị giáo sư bắt gặp. Nhưng hiện tại không phải giờ lên lớp, người tới cũng không phải bất kỳ một vị giáo sư nào.

Tần Hạ dùng đôi mắt hạnh đen láy đầy vô tội nhìn về phía đối phương, nhận ra người tới cũng không phải La Đông liền thở phào một hơi. Cô kéo kéo khoé môi mỉm cười: "Chào anh Đổng Minh."

Đổng Minh thấy vậy đột nhiên có cảm giác tay chân đều trở nên dư thừa. Hắn giơ tay gãi đầu, lại cảm thấy như vậy quá ngốc liền thu tay lại đặt trước môi khẽ khụ một tiếng.

"Tiểu Hạ... Chào em."

Số lần Tần Hạ và Đổng Minh tiếp xúc cũng không phải quá nhiều, nhưng so với tất cả mọi người cộng lại thì cô tiếp xúc với hắn được xem là không ít. Chỉ là mỗi lần gặp gỡ hai người đều không nói được vài câu.

Hoặc là đối phương quá mức khẩn trương, hoặc là La Đông kịp thời xuất hiện kéo hắn đi.

Tần Hạ không quá rành giao tiếp với người khác, nhưng không ảnh hưởng việc cô có hảo cảm với Đổng Minh. Đương khi Tần Hạ mở miệng định hỏi Đổng Minh có chuyện gì muốn nói sao, đột nhiên có người hét lên hai tiếng: "Cẩn thận!"

Tần Hạ còn chưa hiểu gì, cổ áo đã bị ai đó kéo một cái. Trời đất xoay vòng vòng, cô đâm vào lồng ngực một người. Chỉ thấy chính mình được ôm chạy như bay trên không trung một hồi, đợi đến khi cô hồi hồn, khắp nơi đã là một mảnh hỗn loạn.

Là một chiếc đèn trên trần đột nhiên rụng xuống, vừa vặn rơi ở chỗ cô vừa đứng.

"Tần, Tần Hạ! Em không sao chứ?"

Chỉ thấy Đổng Minh hoảng thần, có chút chật vật chạy về phía cô. Tần Hạ không trả lời hắn, ngược lại ngẩng đầu nhìn người đang ôm chặt mình.

La Đông đôi mắt từ đen huyền không biết từ lúc nào đánh mất khống chế mà biến thành kim sắc. Giờ phút này anh đang nhìn chằm chằm cô, mày kiếm nhíu chặt lại, trên trán đổ một lớp mồ hôi tinh mịn, hô hấp có hơi thô.

"Mắt... Mắt của anh..."

Tần Hạ bị anh nhìn đến trong lòng có chút hoảng hốt, cộng thêm biến cố ban nãy xảy ra quá nhanh, cô còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nó đã kết thúc. Mắt thấy Đổng Minh đến gần, cô bất chấp từ trong lồng ngực anh vươn tay ngăn chặn lại đôi mắt ấy.

Tuyệt đối không thể để ai phát hiện cặp mắt này! Tần Hạ trong đầu vang lên chuông cảnh báo mà thầm nghĩ.



La Đông cầm tay cô kéo xuống, trong khi Tần Hạ còn chưa phản ứng lại kịp mà ấn xuống trán cô một nụ hôn.

Ban nãy thật sự quá nguy hiểm. Nếu lại chậm một bước, thân hình nhỏ yếu của nhân loại này nhất định sẽ bị cái đèn trùm kia rơi trúng mà máu me bê bết, thậm chí còn sẽ khiến cô mất mạng. La Đông nghĩ mà sợ, lực đạo ôm cô không khỏi càng thêm chặt hơn.

"Hội trưởng, xin lỗi."

Đổng Minh thấy Tần Hạ hoa dung thất sắc ngồi trong lòng La Đông, trái tim không khỏi lỡ một nhịp.

"Không sao."

Đôi mắt La Đông lúc này đã biến trở lại màu đen. Anh bình tĩnh nhìn Đổng Minh, bế công chúa bế Tần Hạ đi lướt qua hắn, đạp lên mảnh vỡ của đèn trùm cầm đồ đạc của Tần Hạ đi thẳng về phía phòng thay đồ.

Phía sau người người bàn tán xôn xao, bảo vệ và nhân viên vệ sinh lúc này đều đã chạy đến, huấn luyện viên thể dục cũng không chậm trễ liên lạc với cấp trên, bọn họ tính toán cho Tần Hạ một khoản tiền nhỏ bồi thường và gọi người đến thay mới tất cả hệ thống đèn điện treo trong toàn trường.

Chính tại lúc này, ở một góc khuất ít người để ý đến thu vào mắt toàn bộ hình ảnh vừa phát sinh trên khán đài.

Cậu ta thân hình thon dài, vuốt tóc hất ra đằng sau, cười nhạt: "Tần Kha, hội trưởng CLB Võ thuật, thế nhưng cũng có chút thực lực."

.

"Còn sợ không?"

Trở lại phòng thay đồ, La Đông trả lại tự do cho Tần Hạ, vuốt vuốt đầu cô an ủi: "Đều đã qua đi."

Tần Hạ gật gật đầu. Quả thực là hữu kinh vô hiểm, cô không nhịn được nghĩ — —Nếu như lúc đó không có La Đông ở, cô sẽ dùng thảm trạng gì để tiến vào bệnh viện tiếp nhận điều trị? Hay là nói... sẽ trực tiếp mất mạng?

La Đông thấy Tần Hạ vẫn là hồn vía trên mây liền có chút tự trách cùng với bất đắc dĩ, do anh đã không bảo vệ tốt cô, thở dài.

Tần Hạ trộm quan sát sắc mặt La Đông, chỉ thấy toàn anh thân toát lên khí chất buồn bã, mái tóc mềm mại rũ xuống, ngoan dịu như con mèo lớn biết sai mà cúi đầu. Đoán anh lại đang vì cô suýt nữa xảy ra chuyện mà tiến vào trạng thái tự trách, trong lòng không khỏi như được ai rải một lớp đường mật ngọt ngào, cô chủ động đi lên ôm eo đối phương, nói: "Cảm ơn anh."

La Đông cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy xuôi khắp kinh mạch. Anh khoé môi hơi câu lên, khom người đáp lại cái ôm của cô.

Giờ phút này, anh sâu sắc cảm nhận được thân hình Tần Hạ không được cao lắm, vậy mà mới tới bả vai của anh. Nếu anh lúc này là anh chân chính... nụ cười của La Đông càng thêm sâu. Thì ra, Hạ Hạ là một bé nấm lùn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.