Nhã Hinh im lặng từ lúc trở về từ nhà chính Tôn gia. Một bàn tay lặng lẽ ôm lấy cô kéo sát vào lòng, sự ấm áp nhồn nhột ngay cổ khiến cô bị thu hút dẫn đến bật cười.
“Lục Bân, đừng mà.”
Nghe tiếng cô nũng nịu, Cảnh Bân nâng cô lên đặt xuống ghế:
“Nhớ đến người đàn ông khác à? Hôm nay em chẳng quan tâm tới anh gì cả.”
Nhã Hinh ậm ừ, vốn có thể trả lời nhanh nhưng vì gương mặt tràn ngập uỷ khuất hiếm thấy của anh mà cô nổi lên hứng trêu chọc:
“Đúng là đang nhớ đến người đàn ông khác… ưm…”
Vừa dứt lời, người đàn ông trước mặt đã nổi máu ghen tuông chiếm hữu không ngừng xâm lấn cánh môi Nhã Hinh. Anh một tay giữ chặt gò má bồng bềnh, tay khác nắm chặt tay cô tấc tấc chẳng rời.
“Lục… Bân…”
Toàn bộ dưỡng khí của Nhã Hinh bị Cảnh Bân hút trọn mất, nhưng tâm trí cô đều đã thuần phục từ lâu, chỉ muốn thêm chứ không muốn bớt. Tới khi cánh môi có phần sưng tấy, anh mới chịu buông tha.
“Ghi nhớ kỹ, chẳng ai làm cho em ngây ngất được như anh đâu.”
Cảnh Bân khoái trí thốt lên chất giọng khàn đặc, khẽ liếm đôi môi còn chưa nếm đủ vị ngọt mà thầm nhủ bản thân phải kiềm chế trước khi đối phương đủ tuổi.
Nhã Hinh thở dốc, cả người dựa hẳn vào lòng anh mà an tâm trở thành cô gái nhỏ. Bàn tay anh vuốt ve lưng cô, lần nữa hỏi rõ nguyên nhân:
“Sao thế em?”
Cô đùa nghịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3422445/chuong-60.html