Nhã Hinh thận trọng bước lên từng bậc thang xoắn ốc. Khói bụi và mùi rong rêu lâu ngày khiến tâm trạng cô càng lúc càng thêm khó chịu.
Vào lúc bước lên tầng lầu thứ ba, Nhã Hinh đã nghe rõ ràng hơn tiếng súng cùng tiếng chửi rủa.
“Trốn là hèn đấy Tôn thiếu. Mày không nghĩ tới súng mày sẽ hết đạn đúng chứ?”
Trình Cơ cười điên loạn, không ngừng nổ súng về phía cây cột đang có Cảnh Bân phía sau. Anh cầm chặt cây súng mất giá trị, nhưng ánh mắt chẳng có gì là thua cuộc, chỉ hiện lên sự căm phẫn.
Cảnh Bân biết nếu hiện tại không mạo hiểm đánh đố thì kéo dài sẽ làm cho anh rơi vào thế hạ phong. Vì thế anh giả vờ xoay người sang bên trái, mặc kệ có viên đạn ghim vào vai mình. Sau đó nhanh chóng xoay qua phải, quăng mạnh súng về phía Trình Cơ như một chiếc phi tiêu nhắm thẳng tới tay hắn.
Trình Cơ bàng hoàng bất ngờ làm rớt khẩu súng ra xa. Hắn nhanh chóng chạy tới lấy, mà ở phía đằng sau, Cảnh Bân cũng quyết sống chết.
Tay Trình Cơ đã chạm được vào khẩu súng. Một tiếng súng lớn vang lên khiến ánh mắt hắn trợn trắng. Ở phía cầu thang, Nhã Hinh đã bắn vào tay hắn khiến hắn đau đớn lăn lộn. Anh cũng thừa cơ hội này mà giành lấy khẩu súng của hắn về phía mình.
“Nhã Hinh! Sao em lại ở đây?”.
Cảnh Bân ngay sau đó ôm chầm lấy Nhã Hinh, đôi tay anh run rẩy không thôi, tự trách bản thân đã không bảo vệ cô kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394740/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.