Chương bị lỗi vui lòng thông báo tới dịch giả để sửa lỗi!Nhã Hinh gối đầu lên đùi Cảnh Bân, trên mắt đắp chiếc khăn lạnh. Ban nãy do khóc quá nhiều nên giờ mắt cô đã sưng húp lên khiến anh hết sức lo lắng. Vì thế bây giờ anh ở bên cạnh, vừa đọc tài liệu vừa canh chừng cô.
“Lục Bân, anh còn ở đó không?” Cô nhẹ giọng lên tiếng nũng nịu.
“Anh đây. Sao thế? Vẫn còn khó chịu à?” Anh để tài liệu xuống, lặng lẽ lấy khăn lạnh ra khỏi mắt cô.
Nhã Hinh vươn tay ôm lấy cổ Cảnh Bân, cả người được anh thuận thế đỡ ngồi dậy rồi dựa vào lòng anh. Cô vẽ vòng tròn trước ngực anh:
“Lục Bân, em muốn kiếm tiền.”
Anh bắt lấy ngón tay cô, xoa nhẹ cưng chiều:
“Em có quyết định gì chưa?”
Nhã Hinh dụi dụi vào lòng Cảnh Bân. Ở kiếp trước cũng thế, khi cô muốn dùng sức lực của mình để kiếm tiền thì anh vô cùng ủng hộ, thậm chí còn dẫn cô đi khắp nơi để lấy cảm hứng. Vậy mà cô chỉ cảm thấy khó chịu và luôn gây sự với anh.
“Em muốn đăng bộ sưu tập mới và bán chúng, nhưng nguyên liệu thì… nên Tôn thiếu có thể đầu tư cho em chút không?”
Anh sẵn sàng gật đầu, nhưng muốn trêu chọc cô nên giả vờ ngẫm nghĩ:
“Em biết mỗi khi như vậy anh phải xem mình đạt được lợi ích gì đã.”
“Chụt!”
Nhã Hinh nhanh chóng hôn lên môi Cảnh Bân khiến anh ngỡ ngàng.
“Nhiêu đây đã được chưa?”
Cảnh Bân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394736/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.