Nhã Hinh thở dốc, ánh mắt ướt át khiến tâm can Cảnh Bân rối loạn. Khi cô muốn gần anh thêm lần nữa, anh bất chợt mím chặt môi tránh né làm cả người cô sững lại, sau đó nở nụ cười chế giễu:
“Thì ra anh chán ghét em đến thế.”
Cảnh Bân hốt hoảng muốn giải thích nhưng lại bị Nhã Hinh thẳng thừng đẩy ra. Cô nép về phía bên cửa, hệt như lúc bản thân sợ sệt anh nhưng lần này cô rơi vào cõi cô đơn chán nản. Sau sự việc vừa rồi, đầu tóc cô tán loạn, quần áo xộc xệch dính bụi càng làm cô trở nên tồi tệ hơn.
Cảnh Bân không biết phải làm gì, vốn muốn vạch rõ giới hạn với cô nhưng cơ thể cứ mất đi tự chủ mà vô thức tới gần. Anh biết nếu anh và cô còn dây dưa nhau, cho nhau hi vọng thì tương lai càng thêm tồi tệ. Vì thế dù lòng khó chịu đến mức nào thì anh vẫn im lặng, mặt quay sang hướng khác không dám nhìn về phía cô.
Xe tới trước cửa Giản gia. Ngay khi Nhã Hinh tính bước xuống thì đã bị Cảnh Bân kéo lại. Anh đặt chiếc điện thoại mới toanh vào tay cô rồi dặn dò:
“Trong này có thứ em cần. Đừng tin tưởng bất kỳ ai, cũng đừng dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình.”
Cô nhíu mày, dù tức giận nhưng biết anh cũng chỉ vì muốn tốt cho cô nên tạm thời gật đầu lấy lệ. Lần này, chỉ có mình cô tiến vào bên trong, có điều ở phòng khách rất đông người làm cô khó hiểu.
Ông Giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394733/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.