Cảnh Bân để mọi chuyện lại cho thuộc hạ giải quyết, bản thân đưa Nhã Hinh ra xe trước. Anh và cô đều im lặng, sau đó cô không chịu nổi mà lên tiếng:
“Anh nhìn thấy tin nhắn của em đúng không?”
Anh cầm lấy hộp cứu thương từ tay tài xế, sau đó cầm lấy cánh tay bị thương của cô mà soi xét:
“Ừm!”
Cô nhíu mày, tiếp tục tra hỏi:
“Vậy tại sao lại không trả lời em?”
Cảnh Bân nhìn vết đỏ rỉ máu lên làn da trắng nõn mà nhíu mày, sau đó khẽ lên tiếng đáp qua loa:
“Anh bận.”
Cô mạnh bạo rút tay mình ra khỏi bàn tay anh khiến anh ngạc nhiên. Ngẩng đầu, anh liền thấy gương mặt cô sa sầm xuống, chẳng có chút nào vui vẻ như trước. Lòng anh chợt đánh loạn lên.
“Anh bận hay anh không muốn trả lời?”
Anh khẽ né tránh ánh mắt của cô, có chút chột dạ. Ban nãy vừa nhìn thấy tin nhắn của cô thì anh như ngồi trên đống lửa, nhưng vì ý nghĩ muốn giữ khoảng cách mà tự kìm kẹp ngón tay của mình, dù vậy anh vẫn không chịu nổi mà ghé qua trường cô. May mắn kịp thời giải cứu cô khỏi tên kia.
“Anh tránh mặt em.”
Nhã Hinh thốt lên một câu khẳng định khiến Cảnh Bân không biết nói gì hơn. Anh khẽ tằng hắng, sau đó đáp lại:
”Không có.”
Nhưng cô lại không cho là vậy.
”Vì sao lại tránh mặt em? Em làm gì anh không vừa lòng sao?”
Cảnh Bân không muốn tiếp tục nói về đề tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394731/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.