Cảnh Bân rất nhanh đã tỉnh dậy, nhưng lại rơi vào trạng thái khủng hoảng. Anh mở to mắt, miệng liên tục lẩm bẩm tên Nhã Hinh. Khi cô vừa xuất hiện trong tầm mắt, anh lập tức ôm chầm lấy cô vô cùng gắt gao, cứ như sợ trong giây phút tiếp theo cô sẽ biến mất.
Nhã Hinh ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng trấn an Cảnh Bân đang hoảng loạn. Cô có thể cảm nhận được tiếng thở gấp của anh. Dù từng cơn siết chặt khiến cô đau đớn nhưng cô không nỡ buông anh ra.
“Nhã Hinh!”
“Em ở đây.”
“Nhã Hinh!”
“Em ở đây, Lục Bân, đừng sợ.”
Cảnh Bân lầm bầm thêm vài tiếng rồi lại rơi vào hôn mê dù vậy tay vẫn nắm chặt tay cô không muốn buông. Vì thế mọi người đành phải giao lại anh cho cô, nhờ cô săn sóc anh trong lúc họ đi làm những việc khác.
Nhã Hinh một tay vắt khăn, sau đó đắp lên trán Cảnh Bân. Bàn tay mát lạnh của cô áp vào má anh khiến anh dần thả lỏng mà dụi vào thêm, dáng vẻ vô cùng thoải mái làm cho cô phải bật cười. Thì ra một khi đã đặt tình cảm vào liền thấy đối phương vô cùng đáng yêu.
Nhã Hinh lúc trước hận không thể cách xa Cảnh Bân, bây giờ chỉ ước gì được anh ôm vào lòng. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Lần này em sẽ không rời đi.”
Cảnh Bân lên cơn sốt rất cao. Tuấn Thạch dù đã tiêm một liều nhưng vẫn rất cần người ở lại canh chừng. Nhã Hinh gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394725/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.