“Nay chơi vui chứ?”
Cảnh Bân giang rộng tay, lập tức có được miếng thịt mềm Nhã Hinh nhào vào lòng.
“Không vui lắm… Không nhìn được gì cả…”
Cô bĩu môi, vốn dĩ muốn ở lại để xem hai nhà Cố gia và Giản gia đấu khẩu, cũng muốn xem thử Vũ Đồng bị vũ nhục ra sao nhưng giây sau đã bị anh kéo về nhà.
Mặt đột nhiên bị bóp xoay sang bên trái. Nhìn thấy ánh mắt tra hỏi nghiêm nghị của anh khiến cô run sợ.
“Làm sao? Muốn nhìn thân thể của người đàn ông khác?”
“Ý em không phải là vậy…”
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị anh dùng nụ hôn chặn đứng. Người đàn ông này càng lúc càng dễ ghen tuông, có điều lần này cô hưởng thụ cảm giác được yêu thương hơn là chán ghét việc này.
Cô chủ động mút nhẹ cánh môi dưới của anh, trong lúc anh sững sờ, cô lên tiếng:
“Bên cạnh đã có Tôn thiếu ngọt nước thì cần chi để ý người khác chứ.”
Anh nhướng mày, sau đó nhếch miệng trông có vẻ rất hài lòng:
“Miệng nhỏ này càng lúc càng biết nịnh hót đấy.”
Nhã Hinh bật cười bởi bàn tay đang lần mò khắp người khiến cô nhồn nhột. Cả hai vui vẻ cười đùa, dường như quên mất ban đầu tình cảnh họ gặp nhau không hề tốt đẹp như thế, thậm chí anh còn mém nữa đã giết cô.
Đúng lúc này, điện thoại của Cảnh Bân chợt reo vang. Anh ôm cô vào lòng, trên môi còn đang tươi tắn, nào ngờ vài giây sau đã hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394724/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.