Nhã Hinh chợt nhận ra có nguy hiểm khiến cô lập tức xoay đầu. Ở phía sau một khúc gỗ lớn lao nhanh tới với sự mạnh lớn, chỉ cần trúng thôi thì có lẽ cô sẽ không thể sống nổi. Dù vậy cô vẫn đứng yên, giang hai tay ra bảo vệ Cảnh Bân một cách vô ý thức.
Cảnh Bân cũng đã nhạy bén nhận ra, lập tức ôm lấy Nhã Hinh mà xoay người lại để cành cây đánh lên lưng mình. Không để đối phương kịp trở tay, anh vung chân đá mạnh rồi bắn một phát vào bả vai hắn.
Mọi thứ cũng dần giải quyết xong. Thuộc hạ của Cảnh Bân lập tức dọn dẹp hiện trường, và bắt vài tên về để tra xét. Riêng anh đứng đó âm trầm nhìn người con gái đang cúi đầu.
“Em có bị ngốc không? Đứng yên ở đó để chờ bị đánh à?”
Nhã Hinh khóc không ra nước mắt, vì sao ai cũng có thể rời đi nhưng chỉ có cô lại bị Cảnh Bân giữ lại và răn dạy không thôi.
“Anh cũng có chạy đâu…”
Cô lí nhí đáp trả, không hiểu vì sao lại có chút uất ức. Vốn dĩ bản thân muốn đỡ giùm người ta một cây vậy mà hiện tại lại bị bác bỏ mọi công sức.
Anh đỡ trán, phía sau lưng còn ẩn ẩn đau. Nếu cô ăn cú này thì đến anh cũng không biết tính mạng cô còn giữ được không.
“Tôi khác em khác. Đây chính là thế giới của tôi. Em có mặt nhưng không đồng nghĩa em được phép xảy ra chuyện gì.”
Nhã Hinh ngơ ngác ngẩng đầu. Ánh mắt nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394711/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.