Nhã Hinh lấp đầy bụng nhỏ, lại được các nữ hầu đưa đi tắm rửa, sau đó có người đến giúp cô trang điểm.
“Tiểu thư, đây là chiếc váy cậu chủ đã chọn cho cô ạ.”
Nhã Hinh nhìn thoáng qua trong gương, cả người không khỏi sa sầm bất lực. Nếu ở Giản gia, ông Giản thiên về phong cách công chúa, để người khác thương yêu vì vẻ mềm mại từ đầu thì khi qua Tôn gia hoàn toàn trái ngược.
Chiếc váy Cảnh Bân chọn cho Nhã Hinh mang một màu đen tuyền ôm trọn cơ thể, tà váy xòe chấm đất trông yểu điệu thùy mị. Tuy nhiên điểm nhấn lớn chính là phần lưng hở toàn bộ, chỉ có hai sợi dây mỏng bắt chéo làm tôn lên dáng lưng trần mịn màng của cô.
Nhã Hinh mang gương mặt sắc nét, chỉ cần cởi bỏ dáng vẻ nhút nhát thì liền trở thành nàng tiểu thư cao quý. Chiếc váy vừa ướm lên người càng tô điểm thêm cho điều đó.
Cảnh Bân bất ngờ đẩy cửa đi vào. Vừa nhìn thấy Nhã Hinh trong bộ váy mình chọn thì ánh mắt anh ánh lên sự đắc ý. Quả thật mắt thẩm mỹ của anh không kém gì cô.
“Có muốn chọn thêm trang sức không?”
Cảnh Bân đi tới gần nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định xem xét từng cử chỉ của nữ hầu giúp Nhã Hinh chỉnh sửa chiếc váy. Dù như vậy, khí chất lạnh lẽo từ anh càng được tấm lưng trần cảm nhận rõ. Cô khẽ run lên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Được sao?”
“Người đi với tôi được phép tỏa sáng.”
Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394702/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.