Nhã Hinh lập tức buông tay, nào ngờ đã bị Cảnh Bân nắm chặt lại. Anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mà đặt lên thứ đang ẩn giấu sau lớp nước. Nó ấm nóng, dần cứng cáp khiến cô cảm nhận rõ các đường gân.
“Anh… Anh…”
“Vốn muốn tha cho em hôm nay nhưng hình như tôi đã nghĩ sai.”
Cảnh Bân trầm giọng, bắt đầu cầm lấy bàn tay nhỏ của Nhã Hinh mà di chuyển lên xuống. Cả cơ thể cô cứng đờ, không dám động đậy. Thứ trong lòng bàn tay càng lúc càng nóng như muốn thiêu đốt làn da mỏng manh của cô nhưng cô không có khả năng buông tay, chỉ biết để anh điều khiển.
Thứ đó càng lúc càng trương phình khiến Nhã Hinh không thể không nhớ tới mỗi khi bản thân bị nó tàn phá sâu bên trong cơ thể. Cô chợt sợ hãi, dường như chẳng thể thoát được viễn cảnh sẽ cùng Cảnh Bân ân ái nên hiện tại cô lập tức tìm cách bỏ chạy.
Tuy nhiên Cảnh Bân lại giữ chặt cằm của Nhã Hinh, bên dưới không ngừng lên xuống nhanh hơn, còn ngón tay ở trên mạnh bạo đè ép môi cô.
“Nếu không nghe lời thì lần sau thứ tôi dùng là miệng em.”
Nhã Hinh trợn tròn mắt, môi lập tức mím chặt lại sau khi nghe câu nói cảnh cáo của Cảnh Bân. Cô không dám có ý nghĩ chống đối nữa, chỉ đành quỳ trên sàn nhà tắm lạnh lẽo mà giúp anh giải quyết ham muốn. Tới khi chất lỏng màu đục xuất hiện đi kèm tiếng thỏa mãn của anh thì tay cô đã tê buốt.
Nhã Hinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394701/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.