“Ưm!”
Cảnh Bân nhăn mặt. Vết thương vốn đang có dấu hiệu bị tét chỉ thì bây giờ đã thành công nứt ra. Quanh mũi bỗng có một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng hòa quyện cùng mùi máu khiến anh có chút ngây dại.
Cảnh Bân cúi xuống, nhìn cô gái nhỏ đang vô cùng đau đớn nằm trong lòng mình khiến bàn tay của anh đang giơ trên không trung lại chẳng biết phải làm gì. Từ trước đến giờ, anh chán ghét việc tiếp xúc với phái nữ bởi vì đã chứng kiến quá nhiều người bất chấp tất cả chỉ để lấy lòng anh. Họ nghĩ chỉ cần lọt vào mắt xanh anh thì sẽ có thể có được hậu thuẫn. Nhưng mỗi khi chạm vào họ thì anh đều buồn nôn.
Vậy mà hiện tại Cảnh Bân đang hưởng thụ cảm giác mềm mại và mùi hương tươi trẻ mà Nhã Hinh mang lại. Trong thoáng chốc, bản tính kiểm soát và đam mê chiếm hữu đang âm thầm nổi dậy khiến anh muốn dùng bàn tay to lớn của mình mà nắm lấy chiếc eo nhỏ dưới thân. Có điều hiện tại anh lại chẳng dám động đậy bởi vì bàn tay của cô đã nhanh hơn mà đặt trên đũng quần của anh.
Nhã Hinh từ từ mở mắt, nhưng sau đó cô lại ước gì mình có thể ngất hẳn đi. Một tay của cô đặt lên lồng ngực vạm vỡ của Cảnh Bân, tay khác lại chọn đúng chỗ nhạy cảm mà hạ xuống, chưa kể lúc hoảng loạn cô còn có dấu hiệu bóp nhẹ một cái. Cô lập tức rút tay về, muốn ngẩng đầu xem thử biểu cảm của anh.
Ngay giây sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394689/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.