Hối hận ngay khi Đường Chỉ Nam hỏi anh đã chắc chưa...Anh không chắc, sẽ không. Chỉ là anh muốn cô được tự do, bằng lòng làm theo ý cô.
“Anh còn có công việc. Chúng ta hôm khác lại nói.
Miệng cô muốn cười, lòng lại trêu ghẹo anh. Người này quả thật như Châu Khả nói, tâm lý không vững, miệng nói tuỳ cô nhưng tâm lại sợ cô không ở cạnh.
“Hôm khác không tiện.” Cô hừ giọng.
Cố Trạch Minh ho khan vài tiếng: “Ninh Giang đợi anh ở sảnh”
""
Bỗng nhiên không khí yên tĩnh, Đường Chỉ Nam không để cho cả hai rơi vào khó xử, cô mím môi:
“Em trở về đợi anh, sẽ đợi đến khi anh về.”
Đối tác của anh hôm nay vừa vặn lại vô cùng thân thiết, nói là đi gặp mặt nhưng hầu như chỉ toàn anh em uống rượu trò chuyện gia đình. Lứa tuổi này đã không còn ham mê phụ nữ bên ngoài mà đã yên bề gia thất.
Thời Ôn bây giờ đã tươi tươi tỉnh tỉnh hơn trước. Anh ta một câu là vợ tôi, hai câu là cô ấy, nghe đến chán ngấy. Lần ấy Dương Tịch bỏ đi, anh ta ngoài mặt có phần im lặng nhưng thâm tâm đã nháo nhào.
May mắn nhờ mấy lời của Đường Chỉ Nam đã cứu vãn được thời thế. Bây giờ Thời Ôn lại mang ơn cô đến vạn lần.
“Cô Đường dạo này không thấy ở Cố Viên nữa nhỉ?”
“..” Cố Trạch Minh nốc hết một ly
“Đúng thế Thời Ca, vợ của Cố Thiếu dạo này vắng mặt, có vẻ anh ấy vẫn chưa dỗ được...
Cố Trạch Minh lại nốc thêm một hai ly nữa.
Anh uống đến dày vò bản thân, miệng chua chát: “Tôi lỡ miệng ủng hộ cô ấy ly hôn, bây giờ phải làm sao?”
...
Mắt họ trợn trắng, đồng thời nhìn nhau. Thời Ôn không dám nói, anh ta cũng vừa dỗ dành được vợ, một câu cũng không muốn khuyên.
Nhưng người hiểu chuyện như Đường Chỉ Nam, anh ta rõ. Nếu Cố Trạch Minh mở lời, cô không cách nào níu kéo, phần thua thiệt đều nhận về mình, sự khôn khéo cho cô biết mình phải nhận phần xấu.
Thời Ôn thở dài: “Đừng uống nữa, anh không đi dỗ dành vợ anh, ở đây uống thì có ích gì?”
“Chỉ có tên hèn mới uống rượu giải sầu!”
“Dỗ dành? Cô ấy không cần.” Cố Trạch Minh đỏ mặt tiếp tục uống rượu.
Ninh Giang cầm lấy điện thoại nhìn Thời Ôn, không vội bấm gọi cho Đường Chỉ Nam. Thời Ôn tiếp nhận cuộc gọi, anh ta đợi từng hồi chuông, sau đó lại nghe thấy giọng của cô:
“Có chuyện gì vậy?"
Anh ta thở dài: “Cô Đường, không muốn làm phiền cô nhưng Cổ Trạch Minh đến quán rượu tôi, đã uống hết ba chai rượu đắt nhất. Bây giờ tiền trong túi không đủ, người thì say xỉn..”
“..chỉ là anh ta luôn miệng nói sẽ gọi cô đến.”
Cố Trạch Minh nghe thấy “Cô Đường”, người bất giác ngồi thẳng, môi mấp máy vì lo lắng.
Đường Chỉ Nam xoa trán: “Gửi địa chỉ.”
Bên kia tắt máy, anh còn chưa hết căng thẳng, lòng cứ không yên. Ninh Giang và Thời Ôn giúp anh nửa đoạn đường, phần còn lại bọn họ phải ngồi xem kịch.
Đường ở thành phố buổi tối không quá đông, chỉ hơn hai mươi phút Đường Chỉ Nam đã đến. Lúc mới vào, nhìn anh ngồi một góc cúi đầu trông rất đáng thương.
Đường Chỉ Nam liếc mắt nhìn Thời Ôn: “Không phải có Ninh Giang ở đây sao?”
“Anh ta là vợ của chồng cô à?”
Nói cũng đúng.
Đường Chỉ Nam đưa thẻ, quẹt một lần mà đã bằng số tiền cô dành dụm mấy tháng nay. Cô không nán lại lâu, gọi anh đứng dậy sau đó rời đi.
Góc tối trong sân, cô định đi vào, phía sau lại có bàn tay giữ eo cô. Hơi thở mang đầy mùi rượu vừa uống truyền từ cổ toả ra, người kia từ phía sau ôm lấy eo cô.
Bàn tay anh không siết, nửa muốn giữ cô lại nửa sợ cô không thoải mái mà giẫy giụa. Tâm trí anh rối bời, tim khẽ run nhẹ.
“Tiền của em, cho anh nợ được không? Nợ đến khi trả xong em hãy đi.”
Đường Chỉ Nam cười thầm.
Anh hôn nhẹ vào cổ cô: “Anh sai rồi, anh biết mình sai rồi”
“Cố Trạch Minh, anh say rồi! Bình tĩnh lại..”
Người kia cứ hôn lấy hôn để khiến Đường Chỉ Nam có chút không ổn định: “Nói chuyện nghiêm túc...Cố Trạch Minh.
Anh dụi đầu vào cổ cô gật gù: “Anh không muốn kết thúc, anh muốn ở cùng
em,
ở đâu cũng được”
“Bao nhiêu thứ của anh, đều cho em. Đều cho em..”
Cô ấm ức đỏ mặt lại muốn cười vì lời nói đơn thuần mà chân thành của anh: “Ai cần chứ!”
“Là anh tính tình không tốt, em rộng lượng bỏ qua cho anh được không?”
Buổi tối ở nơi đây dường như không đông đúc, mọi người sau lần họp ở trấn, đã chọn nhà của Nguyệt Quế tụ họp trò chuyện. Nhưng vì dạo này đèn đường không sáng, bọn họ ngại đi về thế nên lượng người đến cũng giảm dần.
Nguyệt Quế buồn bã ngồi ở cửa uống mấy ngụm trà rầu rĩ: “Giá mà đèn khu mình sáng mãi bà Lâm nhỉ?”
Thím Lâm gật gù: “Ừm, ở đây ít người đi lại, người ta cắt bớt cũng phải”
Hai người lẩm bẩm vài câu cùng với mấy vị trên trấn mới đến. Miệng không ngừng chê trách, đến khi chiếc ô tô chạy đến ngõ mới nhìn rõ.
“Giờ này ai lại đến đây?”
“Nhìn xem nhìn xem..”
Nguyệt Quế bất ngờ đứng lên: “Là con gái tôi, sao giờ này lại về?”
Cố Trạch Minh xuống xe gật đầu với bà rồi lại mở cửa xách hành lí vào nhà. Bỗng nhiên Cố Trạch Minh muốn trở về, anh nói muốn về nhà mẹ, muốn thắp cho bố một nén nhang, phải thề thốt trước tổ tiên.
“Mẹ à, nhớ mẹ chết đi được!”
Bà xua tay: “Sao lại về trễ thế? Có đói không?”
“Anh ấy đòi về, không phải con.”
Cố Trạch Minh cất xong hành lí, đem chút quà ra mời mấy vị kia, anh có vẻ ngoài ưa nhìn, chỉ cần nhìn một lần đã vừa ý. Chuẩn hình tượng người chồng của mọi phụ huynh mong muốn.
Nguyệt Quế nhìn anh: “Chuẩn bị kĩ càng thế à? Có âm mưu gì đây? Mẹ không có gì cho cậu đâu.”
“...Đường Chỉ Nam, anh biết tính tình của em di truyền từ ai rồi.”
""
Được một phen chứng kiến gia đình họ, mấy người xung quanh có chút vui vẻ, ngồi hóng chuyện rất lâu. Thuận miệng, thím Lâm nhắc đến đèn đường lúc bật lúc tắt kia, Cố Trạch Minh gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Rốt cuộc chuyện giải quyết đèn đường lại bị chuyển thành Ninh Giang giải quyết lúc mười giờ tối...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]