Vài ba hôm sau khi nghe tin anh nhập viện, tình trạng lại không đơn giản. Nguyệt Quế sẵn dịp đến thăm anh sau đó ở lại chơi với họ một thời gian.
Lâm Chính về thăm chú thím Lâm, vừa hay tiện đường đưa bà lên thành phố. Canh gà bà gầm bỏ vào túi, đến khi vào bệnh viện lớn có chút ngại ngùng.
Bà suy nghĩ sau cùng lại thở dài.
Nguyệt Quế đợi Đường Chỉ Nam ở khu chờ một lúc thì cô liền xuất hiện. Nhìn thấy mẹ trong tay còn có vài túi đồ, cô mỉm cười nhận lấy.
“Mẹ à, đi đường có mệt không?”
Bà lắc đầu: “Mẹ không sao, Trạch Minh đã ổn chưa?”
“Ổn rồi ổn rồi, anh ấy nghe mẹ đến, sáng sớm đã kêu người đi mua hoa quả mẹ thích”
Trò chuyện vài câu Đường Chỉ Nam lại hơi lo lắng bà đi đường đã mệt, cô không nói gì, miệng cứ cười cười.
Cố Trạch Minh ngồi đợi bà ở sopha gần cửa ra vào, trông thấy bóng dáng hai người anh lại mừng rỡ tiến đến: “Mẹ, đi đường vất vả rồi!”
“Nghỉ ngơi đi, lo cho bản thân trước đã”
Nguyệt Quế nhỏ giọng.
Thái độ của bà bấy giờ so với trước đây khác rất nhiều, có lẽ trong lòng bà, hình như đã chấp nhận anh.
Cô bĩu môi quan sát sắc mặt hai người họ, lại nhìn túi thức ăn Nguyệt Quế mang đến: “Mẹ hầm gà cho anh ấy?”
“…”
Bà gật gù, có chút không muốn thừa nhận: “Hay là thôi đi, mẹ đi xa, không biết có còn ngon hay không”
Nhưng Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-xa-em/3559638/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.