Không biết là do trúng rượu hay trúng gió, Cố Trạch Minh đã sốt cao đến mệt rã người. Chẳng may vì Cố Du thiếu dụng cụ cá nhân nên Đường Chỉ Nam đã đưa cô bé đi mua.
Lúc Đường Chỉ Nam về đã thấy anh nằm trên sopha, áo đã cởi hai cúc.
Cố Du lo lắng nhìn anh: “Anh họ, anh họ”
Cố Trạch Minh muốn nhúc nhích nhưng mệt quá lại giữ tư thế rồi thiếp đi.
“Anh ấy chắc là cảm rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước đi”
Cố Du gật gù: “Một mình chị có được không?”
Thấy cô xua tay, Cố Du mới thôi hỏi mà đi lên phòng.
Chưa sờ đến trán thì Đường Chỉ Nam cứ tưởng anh chỉ bị cảm. Nhưng đến khi chạm vào người mới cảm thấy không đơn giản.
Anh có hơi nóng hơn nhiệt độ của cô thật.
Đường Chỉ Nam lo lắng muốn đi tìm khăn lau mặt cho anh nhưng chưa kịp đứng dậy, bàn tay Cố Trạch Minh nắm chặt tay tay cô khiến Đường Chỉ Nam hơi giật mình.
“Đừng đi”
“Nam Nam”
Cổ họng anh khô tran, giọng nói phát ra khàn đặc.
‘Nam Nam’ kia phát ra từ miệng anh thật sự rất thân mật, cô trợn mắt rồi lại ngại ngùng thu ánh mắt kia lại.
Đường Chỉ Nam lắc đầu: “Để em đi lấy nước cho anh”
”Không cần”
Anh giữ chặt tay cô.
Đường Chỉ Nam lại càng bất lực hơn.
Cô đành lớn tiếng gọi Cố Du, nhờ cô nhóc giúp mình rót một ly nước rồi lại pha thau nước lau người cho anh.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-xa-em/3406487/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.