Bóng lưng cô thon thả, tay phải xách cái lồng 5kg, đối với cánh tay mảnhkhảnh của cô mà nói, không phải rất nặng sao? Cũng không thấy cô đi cùng ai, có phải cô chỉ có một thân một mình không? Rõ ràng là một người phụ nữ tốt, sao lại không có người đàn ông nào biết thưởng thức? Yêu thương mèo như vậy, sao lại không quan tâm đến bản thân mình? Rốt cuộc anh vẫn không hỏi được. Vấn đề này quá đường đột, anh có thể đoán được cô sẽnhẹ nhàng cau mày, dùng kỹ xảo né tránh không đáp -- sau đó sẽ không tới nơi này nữa. Cô không thích người ta can thiệp vào chuyện riêng tư củamình, trực giác anh mách bảo như thế.
Nhưng, mới ba mươi tuổi,đang là khoảng thời gian rực rỡ nhất tươi đẹp nhất của đời người, saolại có ý nghĩ ảm đạm lập di chúc như thế? Cô nói là bỗng nhiên xúc độngmà nghĩ như vậy, anh không cho là như vậy, không có ý nghĩ nào lại tựnhiên xuất hiện, nhất định là đã tích lũy trong một thời gian dài, ấp ủmãi, cuối cùng khiến cho cô cảm thấy di chúc của 50 năm sau hay là củahiện tại, cũng không có gì khác biệt, cuộc đời của cô đã không còn cơhội khác, lựa chọn khác. . . . . .
Nhớ đến tâm trạng của cô khinói những lời này, cảm thấy rất thê lương, quá khứ của cô không vui vẻsao? Xem ra cô nhã nhặn dịu dàng lịch sự, có tâm sự nặng nề không muốnngười khác biết? Anh suy suy đoán đoán, thất thần rất lâu, cho đến khiem trai "yêu quý" đã chuồn ra ngoài trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-cuoi-trach-nu/1218280/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.