Nhất Phong đeo balo một bên vai, lười biếng dựa vào xe điện nhìn Tịch Nhi hỏi. Thằng nhóc này tính tình kì quái vậy thôi chứ ở trường rất được lòng các bạn nữ. Cũng may Nhất Phong không tồi như Dương Tùng ( thay người yêu như thay áo) . Thằng bé luôn giữ khoảng cách nhất định với các bạn nữ, không xa lạ mà cũng không gần gũi.
“ Dạo này học nhiều nên vậy!!”- Tịch Nhi dắt xe của mình tới chỗ sạc rồi quay lại trả lời Nhất Phong.
“ Bảo anh Tùng chở đi học kìa.. không lại muộn bây giờ!!”- Nhất Phong ngồi lên xe rút điện thoại giơ ra trước mặt Tịch Nhi.
“ Lo cho mình trước đi, chị vào học muộn hơn mày đấy!”- Tịch Nhi đá chân vào bánh xe lườm Nhất Phong.
“ Có ý tốt nhắc vậy còn thái độ, thôi em đi học đây!!”- Vừa dứt lời Nhất Phong phóng ga đi luôn.
“ Hai chị em nói chuyện gì vậy?”- Dương Tùng đúng lúc đó xuống gara xe, nhìn thấy Tịch Nhi có vẻ đang rất tức giận.
“ Em quên sạc xe mất rồi!!”- Thấy Dương Tùng, Tịch Nhi rũ mắt xuống nói.
“ Anh đèo là được mà!!”- Dương Tùng nghiêng đầu trả lời rồi cầm cặp của Tịch Nhi đeo ra trước ngực, còn cặp của anh thì treo vào xe.
“ Lên xe nào người yêu!!”- Dương Tùng phóng xe đến trước mặt Tịch Nhi, anh với tay lấy mũ đội cho cô, cười tít mắt nói.
“ Suỵt, có người nghe thấy thì sao?”- Cô ngoan ngoãn leo lên xe ngồi.
Đúng là như vậy, chuyện anh và cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-anh-chi-mai-la-anh-trai/2773604/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.