Tôi sống lâu hơn Phương Mân bảy năm, nhưng lại không học được sự tự do không gò bó của cậu ấy. Xem ra bảy năm này ngược lại sống thật uổng phí.
Phương Mân vẫn mãi không xuất hiện như cũ, thậm chí cũng không tham gia leo núi do lớp trưởng tổ chức. (chỗ này bản gốc là 神龙见首不见尾 – Thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Nghĩa đen: rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi, câu này hay gặp trong mấy phim cổ trang, anh hùng hào kiệt bận rộn, nay đây mai kia, khi chỗ này mai chỗ khác, ko ai nắm rõ đang làm gì ở đâu. Nguyên câu này dùng để tán dương sự phong nhã của thơ văn, thấy trên mạng chép mấy câu người xưa tán gì mà thơ như rồng abcxyz, về sau mới dùng để chỉ người hành tung thần mật, không lộ chân tướng, hoặc là hình dung ngôn từ trừu tượng, khiến người khác khó hiểu khó nắm bắt. Câu này gần nghĩa câu: Thâm tàng bất lộ – Nguồn: Hoasinh_Anhca)
Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mà lớp tốt nghiệp bọn chúng cùng nhau đi chơi, vậy nên chúng cũng mời tôi. Vốn dĩ ban đầu tôi không định tham gia, có thầy giáo đi cùng khẳng định bọn trẻ sẽ không thoải mái bung xoã được. Sau này vì sao lại đồng ý, bản thân tôi cũng không biết, chỉ là đôi mắt cứ vô thức tìm kiếm bóng hình của ai kia trong đám đông.
Mãi đến khi một cô bé học sinh chạy đến hỏi "Thầy đang tìm Phương Mân ạ? Cậu ấy nói không đến."
"Bạn học Phương Mân có nói là đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422287/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.