Sau khi nhận tiền thưởng, Phương Mân rủ tôi đi liên hoan cùng với đồng nghiệp của em ấy. Tôi nghĩ việc tiến gần hơn đến vòng sinh hoạt của nhau là chuyện cần thiết nên đã đồng ý.
Không nghĩ tới trên bàn ăn cũng có Trịnh Cửu – thì ra cậu ta cùng Phương Mân lại làm chung một công ty, nhưng ở khác phòng ban. Hạng mục lần này do hai phòng ban hợp tác chính hoàn thành.
Trên bàn ăn tôi dường như chẳng nói câu nào. Bọn họ là đồng nghiệp, nói chuyện cũng toàn những thứ tôi không hiểu. Một tràng thuật ngữ nghe có vẻ đao to búa lớn để tôi đột nhiên nhận ra giữa tôi và họ tồn tại rào cản.
“Anh sao lại không nói gì? Nếu không hay là kể chúng tôi nghe vài chuyện phản nghịch ở tuổi vị thành niên đi?”
Trịnh Cửu vừa nâng rượu mời tôi vừa nói
Tôi không thích sự trêu chọc ẩn trong mấy lời này, lại vì giữ mặt mũi cho Phương Mân nên chỉ có thể mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi bị đau dạ dày, sẽ không phiền nếu tôi uống trà thay rượu chứ?”
Trịnh Cửu cùng những người khác cười mập mờ, nói: “Hết eo lại đến dạ dày cũng không tốt, chẳng trách Phương ca không dẫn ra ngoài, không khác gì mỹ nhân trong lồng kính.”
Một bàn đầy người phá lên cười, bầu không khí nhanh chóng trở nên sống động vui vẻ. Những câu chuyện bát quái trong công ty có lẽ là bước đầu thích hợp để gắn kết mọi người với nhau hơn, trò đùa của Trịnh Cửu ngược lại có lẽ cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422256/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.