Bàn tay thật vất vả mới được lớp chăn sưởi ấm trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng. Những ngón tay không kiềm chế được run rẩy, cũng như những suy nghĩ lửng lơ lúc này.
Bác sĩ Lưu rời đi lúc nào tôi không biết, chỉ nghe thấy tiếng cười nói đùa giỡn của đứa trẻ ở phòng bên cạnh. Mẹ của nó nói, đừng ồn ào, trong bệnh viện cấm nhốn nháo.
Tôi nghĩ, nếu là mẹ tôi ở đó, bà chắc sẽ chỉ nói với tôi, con cười sẽ làm phiền những người đang đau đớn.
Tôi không ngạc nhiên khi bà vì tôi mà quyết định từ bỏ việc điều trị. Ba tôi sẽ ủng hộ bà đi du lịch vòng quanh trái đất, tôi cũng không bất ngờ. Điều tôi bất ngờ chính là, bọn họ vậy mà đều nghĩ tôi sẽ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, sau đó nhất trí giấu diếm để “bảo vệ” tôi.
Xem ra tôi trong mắt họ là một kẻ cố chấp, tiêu cực lại hay làm người khác lo lắng.
Một gia đình lạc quan như thế lại sinh ra một hình hài như tôi, chắc ba mẹ tôi cũng không ngờ tới.
Nghĩ vậy, tôi quyết định không rơi một giọt nước mắt, học theo ba tôi tiêu sái nhìn về phía trước. Nhưng đôi mắt này thật đáng thất vọng, mặc kệ tôi ngẩng đầu lên hay kéo dãn hốc mắt như trong phim truyền hình thì nước mắt vẫn lã chã tuôn rơi.
Chết tiệt, lại bị bọn họ nói trúng rồi.
Kết quả của việc để tâm vào những thứ vụn vặt chính là sau khi truyền nước xong, tôi lẻn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422225/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.