Cuối cùng tôi chuyển về lại Liễu Trấn.
Sau khi xuất viện, tôi trở về nhà ở Ninh Thành, gửi trả Phương Mân tấm thẻ ngân hàng còn nguyên vẹn. Thêm tiền mẹ tôi để lại, số dư ít ỏi tăng lên được một chút, có lẽ đủ dùng để chữa trị một năm.
Tôi phải uống mười hai viên thuốc mỗi ngày, mỗi tháng bắt buộc tái khám một lần.
Tôi xóa bỏ toàn bộ những bức ảnh lưu trong điện thoại cũng như xé nát cuốn sổ hôn nhân đang còn dang dở.
Tôi không thể chịu nổi cường độ làm việc quá cao, vì vậy sau khi tỉnh táo lại không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhận chút ít công việc phiên dịch để mưu sinh.
Hiện tại, tôi sống ở Liễu Trấn.
Vẫn là gian phòng lúc trước kia. Cây trong sân đã cao hơn người, dày hơn trước một vòng. Quan sát kĩ còn có thể nhìn thấy chữ được khắc bên trên – Đã gặp quân tử, sao lại không mừng.
Khi đó Phương Mân vẫn còn là một bầu trời nhiệt huyết, mang theo chấp niệm không đụng tường nam không quay đầu*, ba hồn bảy vía suốt ngày chỉ có mình tôi.
* 不撞南墙不回头 – Bất chàng nam tường bất hồi đầu: là một phép ẩn dụ chỉ hành vi cứng đầu, không biết lắng nghe lời khuyên của người khác. Tương tự như câu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. (Baidu)
Ai mà ngờ được cơ chứ, đến cuối cùng người phá vỡ tường Nam lại không phải em ấy.
Tôi tưới nước cho cây nhỏ, chuẩn bị mua chút sơn để sơn lên cho nó khỏi lạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422221/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.