Tôi là Phương Mân. Duyên phận của tôi cùng thầy Thi bắt đầu từ chương anh ấy tự giới thiệu rồi đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy là tại một phòng học nhỏ của trung học Liễu Trấn, chỗ ngồi thì cũ nát, nhúc nhích xíu là lại lạch cà lạch cạch, tôi sợ có ngày chỗ này thành đống đổ nát mất.
Các bạn học cứ líu ríu nói gì mà giáo viên tiếng anh mới về đẹp trai lắm. Tôi không thích giờ tiếng Anh, càng không ưa mấy giáo viên tiếng Anh.
Nhưng tôi không ngờ thầy giáo này lại đẹp đến choáng ngợp như vậy. Thầy ấy gõ gõ bàn tôi – khi đó tôi đang gục đầu ngủ – thầy ấy nhìn tôi dịu dàng, không trách cứ gì cả, cũng không gọi tôi, không hiểu sao tôi lại đổ mồ hôi rất nhiều.
Mồ hôi nhễ nhại thấp ướt áo sơ mi hẳn sẽ khiến người khác nghĩ bậy nghĩ bạ mất.
Khả năng ngôn ngữ của tôi không tốt lắm, không nghĩ nổi từ nào để miêu tả anh ấy, nhưng tôi biết, kia là bức tranh đẹp nhất tôi từng gặp qua. Bức tranh ấy đứng ngược sáng, tròng kính che mất non nửa khuôn mặt, nhã nhặn lại ôn nhu.
Anh ấy dạy chúng tôi những bài thơ tiếng Anh – tôi không biết là giọng Anh-Anh hay Anh-Mỹ nữa, tóm lại giọng anh ấy chuẩn như băng cassette vậy, nhưng nghe hấp dẫn hơn. Mỗi lần anh nhìn về phía tôi với cuốn sách trên tay, tôi đều như ngây ngất. Nhưng tôi biết đó chỉ là một cái liếc mắt bình thường, anh ấy chắc chỉ đang điều tiết mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422219/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.