Hai chúng tôi lần đầu tiên tranh cãi lớn là do phân định trách nhiệm.
Trên thực tế, tôi luôn phải đối phó với khách hàng, đều đã gặp qua muôn hình vạn trạng các thể loại khác nhau, nên tự cho rằng bản thân có thể bình tĩnh mà xử lý mọi việc. Nhất là đối với đồng nghiệp, cho dù là quan hệ với các phòng ban khác cũng không tệ. Lần đánh nhau với bạn cùng phòng là vì tôi nhớ tới hình dáng thầy Thi lúc trách tôi không nói giúp cho anh ấy.
Đương nhiên, anh ấy không nói huỵch toẹt ra, chỉ là sau khi về nhà thì mặt lạnh cả đêm. Tôi hỏi anh ấy, có phải vì đồng nghiệp của tôi trêu chọc mà giận không, nhưng anh ấy phớt lờ tôi.
Tôi vốn nghĩ rằng lần này ra mặt vì anh, anh sẽ rất vui vẻ, sẽ như trước đây nhìn tôi qua màn hình cười, nói, cảm ơn bạn học Phương Mân.
Nhưng không, anh ấy chỉ khuyên tôi nên thành thục một chút – rõ ràng trước đó tôi cũng đã “thành thục” trên bàn cơm uống rượu, giải vây cho cả hai, nhưng anh ấy cũng giận rất lâu.
Trong mắt anh ấy tôi chính là vĩnh viễn chưa trưởng thành, tôi còn phải cố gắng bao nhiêu mới có thể xứng với anh ấy đây?
Bất luận tôi làm thế nào anh ấy đều sẽ không thích.
Có lẽ đây chính là khoảng cách bảy năm không thể vượt qua được giữa chúng tôi.
Tôi bắt đầu suy tư, thầy Thi rốt cuộc là thích cái gì. Tôi muốn trở thành hình dáng mà anh ấy yêu thích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422216/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.