Thi Mân biết vấn đề ở đâu, anh ấy mãi mãi vẫn luôn nhạy cảm như vậy.
Có lần anh ấy mở điện thoại di động của tôi rồi nghiêm túc giảng giải một đống, gì mà trạng thái sinh hoạt, gì mà quen thuộc này nọ, nói tôi không để anh ấy trong lòng, nói muốn chia tay với tôi.
Tôi cảm thấy tôi điên rồi, bởi vì thời điểm anh ấy kích động mắng tôi, tôi lại nghĩ, chết tiệt, anh ấy như này thật vô cùng đẹp trai.
Thật sự, tôi chưa từng thấy một thầy Thi tràn đầy sức sống như này bao giờ. Nhưng tôi cũng không khỏi cảm thấy buồn – anh ấy chỉ đầy sức sống khi bị tôi làm cho khó chịu và cãi nhau cùng với tôi thôi.
Tôi hỏi anh ấy: “Ở bên em anh mệt mỏi lắm sao?”
Phải mệt mỏi như nào mới có thể luôn biến bản thân thành bộ dáng âm u thiếu sức sống như thế?
Tôi rất sợ nghe thấy anh ấy bảo mệt mỏi.
Đương nhiên, anh sẽ không nói. Anh ấy vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt tôi, cũng vĩnh viễn sẽ không chấp nhận tôi.
Tôi chờ thật lâu cũng không thấy anh ấy trả lời, nhưng tôi thật sự không nhịn được nữa, tôi bắt đầu hôn anh ấy, anh ấy tránh tôi liền dùng sức kéo trở lại. Tôi biết, nụ hôn kia chẳng dịu dàng chút nào, tôi cắn nát khóe miệng của anh ấy rồi cũng cắn nát khóe miệng mình, anh ấy cũng không hề chịu thua kém, tàn bạo hôn trả lại tôi.
Việc này chẳng liên quan gì đến yêu đương hay thù hận cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422214/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.