Từ đó về sau, tôi sẽ ở lại nhà anh ấy cho đến khuya. Dù không có chuyện gì cũng muốn tán gẫu với anh ấy, nhờ anh để ý website tuyển dụng giúp tôi, nói chuyện với anh một chút về công việc của mình. Mãi đến khi anh ấy nói mình buồn ngủ, tôi mới lưu luyến không thôi mà về nhà.
Chỉ là, dù tận mắt thấy Thi Mân chừa một khoảng trống lớn ở trên giường, nhưng tôi cũng không dám qua đó.
Tôi chỉ có thể hỏi: “Thi Mân, anh chuẩn bị ngủ rồi, vậy em về trước?”
Anh ấy có vẻ khó hiểu khi tôi hỏi một câu như vậy, nghiêng đầu nhìn tôi một lát, rồi mới chậm rãi “ừ” một tiếng.
Tôi từ bỏ ý định đánh bạo, cuối cùng cũng chỉ dám đi đến bên giường, giúp anh ấy điều chỉnh chăn mền, ngón tay vô tình đụng phải anh.
Thi Mân không có né.
Lá gan tôi lại to ra mấy phần, dán sát lên tai anh ấy, nhẹ nhàng nói: “Thầy Thi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Anh nói.
Đồ đạc trong phòng sắp xếp không khác gì tám năm trước. Nháy mắt đó thật giống như Thi Mân vẫn còn khỏe mạnh mở rộng vòng tay với tôi.
Đương nhiên chỉ là ảo tưởng, dù sao tôi cũng không thể khiến anh ấy khỏe mạnh trở lại. Nhưng không sao cả, ít nhất còn chút hy vọng hiện ra trước mặt tôi, để tôi có thể tin tưởng rằng vẫn còn nhiều thời gian.
Còn nhiều những tám năm như vậy, tôi cần lên kế hoạch thật kĩ, tìm công việc như thế nào, đến những nơi ra sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422191/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.