Trời đổ tuyết ngày một lớn, từng cơn gió cứnhư tát vào mặt anh lạnh buốt. Anh vẫn rong ruổi sải dài từng bước chân, ngập lún trong lớp tuyết dày. Anh gọi lớn tên cô, nhưng âm thanh từ cổhọng anh dường như bị tiếng gió dữ dội lấn át, chỉ nghe đâu đó loángthoáng thật yếu ớt. Nhưng anh vẫn cố hết sức, vẫn kiên trì tìm kiếm côtrong đêm tối.
Anh thở dốc, từng làn khói nghi ngút bay theo hơi thở nặng nề củaanh. Anh ngồi bệt xuống giữa màn tuyết trắng xóa, lạnh lẽo và đau khổnhư một kẻ tuyệt vọng, không thể tìm thấy ánh sáng ở cuối con đường.Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng đoạn tuyệt với bạn. Khi con người ta tưởng chừng không còn hy vọng thì họ có thể sẽ tìm được một điều kỳtích. Và lần này anh cũng vậy. Có lẽ số trời đã định anh không thể xacô, phải để họ được gặp nhau lần nữa.
Anh tìm thấy cô ngồi bệt bên gốc cây ven đường. Tuyết phủ trắng xóaxung quanh cô, phủ đầy trên mái tóc cô và trên cả cái nón len cô đangđội nữa. Anh chạy ào đến như một thằng ngốc, ôm chặt cô vào lòng trướckhi anh kịp nhận thức rõ ràng sự việc trước mắt mình.
-May quá, anh tìm được em rồi… thật là may
Anh cứ lẩm bẩm hai chữ “may mắn” trong vô thức, vòng tay vẫn siếtchặt lấy cô. Đối với anh, một kẻ tưởng chừng như để vuột mất thứ quý giá nhất trong cuộc đời, giờ đã tìm lại được thì đó quả thật là điều maymắn. Nước mắt anh chực trào ra từ khóe mắt, nhưng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat/1902000/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.