Lục Chân Nghi lần đầu tiên chăm chú trao đổi với Elsa.
Từ khi tận thế tới nay, cô vẫn luôn lo âu, sợ hãi, bận rộn, suy tư, không có thời gian quan tâm tới thú cưng của mình, hàng ngày chỉ cho nó ăn, khi nó làm nũng muốn ôm hoặc không nửa đêm rên rỉ nhớ mẹ thì ôm nó.
Kỳ thật chó và con người có thể giao tiếp nhiều hơn.
Chúng nó dùng ánh mắt để nói chuyện, cũng có thể nghe hiểu không ít khẩu lệnh, biết biểu đạt cả tâm trạng.
Nhưng khi Lục Chân Nghi tập trung trao đổi cùng Elsa thì đột nhiên cảm thấy có chút là lạ.
Cô cảm thấy tinh thần mình giống như một luồng sức mạnh chậm rãi kéo dài vươn về phía Elsa.
Đây đương nhiên chỉ là một cách nói so sánh.
Giống như khi còn nhỏ cô đọc sách luôn nhớ rất nhanh, nói là chỉ cần đọc qua sẽ không quên cũng không quá đáng. Vì thế có người nói cô thiên phú dị bẩm, trời sinh trí nhớ siêu tốt, cũng có người hỏi cô kinh nghiệm làm thế nào để nhớ được.
Lúc ấy cô nói: Phải cảm giác từng chữ từng câu giống như in vào trong lòng.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là trạng thái tập trung cao độ mà thôi.
Trạng thái này nói thần kỳ thì chưa tới, nhưng quả thật có chút khó giải thích.
Hiện giờ Lục Chân Nghi nghĩ, có lẽ sức mạnh tinh thần của cô khá mạnh.
Đây là lần đầu tiên cô có thể cảm nhận sức mạnh tinh thần của mình vươn ra.
Vì thế cô càng tập trung hơn, giống như dùng sức mạnh tinh thần bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat-vi-sinh/1371149/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.