‘Lô cốt’ đã ở ngay trước mắt, sau mấy ngày bôn ba lại có thể an toàn trở về nhà, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đổng Văn Triết nhìn thấy ‘Lô cốt’ liền sửng sốt, nói: “Thật hoành tráng!”
Thấy hô hấp của vợ đang gối đầu trên chân mình dần trở nên đều đặn, anh ta cũng yên tâm phần nào.
Lục Chân Nghi cho bé trai một thanh chocolate. Thằng bé tên Đổng Tu, nếu bình thường một thanh chocolate nó nhất định sẽ không để ý. Nhưng lúc này thằng bé đã đói bụng hai ba ngày rồi, mắt sáng lên, còn không quên nói: “Cám ơn cô.” Rồi nhận lấy bóc giấy gói, cho vào miệng.
Đổng Văn Triết thấy con trai như vậy, mắt cũng cay cay, nghẹn ngào nói: “Tiểu Tu nặng lắm, để tôi ôm nó cho.”
Lục Chân Nghi quay đầu mỉm cười: “Không nặng. Anh Đổng cứ lo cho vợ trước đi.”
Đổng Văn Triết nói: “Cô ấy dường như đã khá hơn rồi, cám ơn cậu Thẩm.”
Thẩm Hoành Hoan cười: “Anh Đổng đừng khách khí.”
Tần Thẩm đang lái xe bỗng nói: “Vừa rồi dây leo kia, là ai trong số mấy người có dị năng hệ Mộc?”
Trong xe đột nhiên lặng ngắt.
Lục Chân Nghi cảm thấy đứa bé trong lòng bỗng cứng đờ, cười cười nói: “Đừng sợ, Tiểu Tu, là cháu đúng không? Không sao đâu… Cháu nhìn đi, chú đang lái xe là dị năng Không Gian, chú ngồi ghế sau là dị năng hệ Thủy…”
Bé trai tò mò ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy còn cô ạ?”
Lục Chân Nghi cứng đờ: “Cô không có dị năng… Không phải ai cũng có dị năng , cho nên, Tiểu Tu và hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat-vi-sinh/1371148/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.