*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Lý Tư Lam về đến nhà thì đã là 5 giờ chiều, cậu ngó mắt nhìn mọi thứ xung quanh vẫn gọn gàng, ngăn nắp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cậu uể oải tựa người vào ghế sofa, nhắm mắt lại cơ hồ mệt mỏi như muốn ngủ thiếp đi thì chợt điện thoại vang lên... Là Giám đốc Lưu...
"Alo! Giám đốc Lưu, là tôi Lý Tư Lam đây", cậu vội vàng bắt máy.
"A, Tư Lam cậu khoẻ chưa? Có hay không ngày mai đi làm lại!", đây là một câu hỏi, nhưng cũng là một mệnh lệnh.
"Ư... A... Tất nhiên ạ!" cậu ngại ngùng đáp, suýt chút là quên mình còn công việc.
Nhưng theo lẽ thường thì phải nên là Trưởng phòng Đàm gọi nhắc nhở cậu, hôm nay lại là đích thân Giám đốc gọi. Cậu cảm thấy khó hiểu, liền hỏi: "Trường phòng Đàm...".
Cậu chỉ mới vừa nhắc đến chữ "Đàm" thì Lưu Khải đã ngắt lời, chậm rãi nói: "Đàm Phương Hào... nghỉ việc rồi!".
Cậu có một chút sửng sốt, định hỏi tại sao Trưởng phòng Đàm lại nghỉ, là xin nghỉ hay bị đuổi, thì Lưu Khải đã chào tạm biệt rồi tắt máy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cậu nhìn vào màn hình thì có hơn 20 cuộc gọi nhỡ của cha mẹ và em gái Tư Uyên, cậu liền thở ra một hơi... Chắc ở nhà lo lắng lắm... Cậu nằm suy nghĩ, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.
...
Từ sự việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat-es-luu/2227977/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.