*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lăng... Đừng bỏ em... Hức... Lăng...", Lý Tư Lam nghẹn ngào trong vô thức.
"Tiểu Lam... Tỉnh lại đi con... Tiểu Lam...", một giọng nói độn hậu, ấp ấm thoi thúc cậu tỉnh lại.
"Mẹ... Là mẹ sao?... Hức... Con đau quá... Mẹ...", cậu bất giác lướt tay lên đặt ở ngực trái, mắt vẫn nhắm nghiền.
"Tiểu Lam... Mở mắt ra nhìn mẹ... Là mẹ đây... Tiểu Lam...", mẹ cậu vừa gọi vừa nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên gương mặt cậu.
Lý Tư Lam cảm nhận được bàn tay quen thuộc chạm vào mặt mình, mi cậu khẽ run lên, đôi ngươi ướt lệ chầm chậm mở ra, cậu liếc nhìn mọi thứ xung quanh đều nhoè đi rồi dần dần rõ lại.
Trước mắt Lý Tư Lam chính là hình ảnh phụ mẫu và cả em gái Tư Uyên đang nhìn cậu với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Cậu tưởng mình hoa mắt, liền đưa tay lên dụi dụi, sau đó ngay lập tức bật dậy.
"Mẹ... Thật là mẹ rồi... Cha... Tư Uyên... Con nhớ mọi người...", cậu ôm chằm lấy mẹ, mắt ngước nhìn cha và em gái mà rưng rưng.
"Tư Lam, con ngoan của cha...", cha cậu cũng dang tay ôm chằm lấy cậu.
"Ca... Cuối cùng ca cũng tỉnh rồi... Hức... Làm em lo muốn chết... Hức...", Lý Tư Uyên hai mắt đỏ hoe, khẽ nắm lấy tay cậu mà nghẹn ngào.
Cậu ôm siết lấy phụ mẫu, miệng không ngừng tự trách: "Cha... Mẹ... Con xin lỗi... Là con bất hiếu... Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat-es-luu/2227937/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.