Tam chủ cùng Trình Huân cao chạy xa bay, để lại một Lý Tư Lam đờ đẫn chả hiểu chuyện gì và một Cố Lăng mặt mày tối om tối mù như thể muốn giết người.
Sau một lúc bất động, cậu liền áp tay lên mặt mếu máo: "Lăng... Em thật muốn chết... Hức...".
"Mẹ kiếp, anh sẽ móc mắt bọn chúng!", Cố Lăng nghiến răng nghiến lợi, tay run run kéo áo cậu xuống lại. (Anh phẫn đến run a)
"Ách, không sao mà... Em là nam nhân a... Chỉ là xấu hổ một chút...", cậu liền xua tay, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nguyên bản là do hắn tùy tiện chứ ai.
"Hừ, thân thể này chỉ anh được phép nhìn, hiểu không?", hắn gằn giọng, sau đó cắn nhẹ lên bả vai cậu một cái đầy chiếm hữu.
Lý Tư Lam khẽ "A~" một tiếng rồi cười cười: "Chả lẽ em cũng không được cởi trần?"
"Còn phải hỏi sao?", hắn khẩn khẩn nhìn cậu, nội tâm thật sự chờ đợi câu trả lời.
Cậu thấy hắn cơ hồ nghiêm túc, lòng liền nuôi ý định trêu chọc mà nhả ra một chữ: "Khô...", nhưng cậu còn chưa kịp nói rõ thì đã bị hắn hung hăn cắn vào xương quai xanh một cái rõ đau.
"Bảo bối hư, dám nói không? Hửm?", hắn liền tay vỗ vào mông cậu mấy cái.
"A... Đau... Em không cởi... Không cởi mà... Hắc hắc...", cậu vừa cười vừa vùng vẫy.
Trước nụ cười vô tư của cậu, Cố Lăng như bị thôi miên, hắn liền nhanh lẹ đặt lên môi cậu một nụ hôn, rồi ôn nhu nói: "Bảo bối, em thật đẹp!".
Cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat-es-luu/2227935/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.