Khi Phiêu Tuyết nghe đến một câu cuốicùng, cảm thấy trong lòng đủ loại cảm xúc, cảm giác cổ họng khô khốc,nói không ra lời.
A Li, cuối cùng ngươi đã có thể nhổ đi cái gia trongmắt mọi người, cuối cùng ngươi đã có thể ngủ một giấc yên ổn, cuối cùngngươi đã không cần đeo mặt nạ để sống nữa, từ bây giờ tình cảnh giả ngây giả dại không còn nữa, cuộc đời này ngươi đã sống quá cực khổ…Khi Vệ Lương Ngữ và Lũng Tịch Ngọcchết, Phiêu Tuyết cảm thấy rất khó chịu, nhưng lần này Khanh Bật Liễu là đúng người đúng tội, nàng không có chút lòng thương hại.
Chết thì đãsao, làm người mà làm được đến mức này cũng không phải một loại thấtbại.Nghe Bạch Điệp dùng một giọng nói không chút tình cảm thuật lại toàn bộ nội dung mật hàm, Phiêu Tuyết cảm thấy A Li đang đi về phía ánh sáng, hai người càng đi càng xa nhau.
Hắn sẽ làmột đế vương lưu danh thiên cổ, nhìn lại, giang sơn này hắn đã cai quảntốt biết bao.
Tự mình chấp chính lâu như vậy, dân chúng thiên hạ khôngnơi nào không tán dương, từ thuyên chuyển quan lại, sắp xếp lại quậnhuyện, giảm thuế má, giảm lao động, cũng không có đàn áp bóc lột nữa,khắp Đông Ly phồn thịnh tốt tươi.Nàng cũng đã nỗ lực để bắt kịp bước chân hắn, nhưng từ khi nào đã bị tụt về sau?Phiêu Tuyết mở to mắt cũng không thể thấy những thứ phía trước, nàng dứt khoát nhắm mắt lại uống thuốc.“Tìm được Mặc Ngọc chưa?”
Khi nói đến Duy Trúc, Phiêu Tuyết vẫn có chút dịu dàng.“Trương Mặc công tử đã đi tìm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3061111/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.