Phiêu Tuyết đếm xong ba tiếng, mở mắt,trong căn phòng lớn như vậy vẫn chỉ có mình nàng, vẫn chỉ có ánh nến làm bạn cùng nàng.
Đột nhiên bấc đèn phát ra một tiếng, thanh âm tuy nhỏnhưng vẫn làn Phiêu Tuyết hoảng sợ, ban đêm nổi gió, rèm cửa bị thổitrúng lay động chút ít, lung la lung lay, Phiêu Tuyết cảm thấy kỳ quáiđến dọa người.
Một mình trong đêm…… Kỳ quái, nàng từ trước đến giờ vẫnvậy, tại sao hôm nay lại không quen?Phiêu Tuyết tiến lên đóng cửa sổ, sauđó lại cầm thanh cài thật dày chặn rèm cửa lay động kia lại, đi tới cửaphòng cài then, lại càng đè rèm cửa kia thật chặt, rồi Phiêu Tuyết mớitiếp tục đi tới trước bàn, một đêm dài như vậy rốt cuộc phải vượt quanhư thế nào……Ai biết được Phiêu Tuyết vừa mới ngồi xuống, sách còn chưa cầm lên, cửa sổ vừa mới đóng kín lại bị gió thổi mở ra.Phiêu Tuyết thật bất đắc dĩ, mệt mỏi đi đến trước cửa sổ, đang muốn đóng kín cửa sổ, trước mắt đột nhiên hiệnra một người, Phiêu Tuyết sợ tới mức thét chói tai: “A —”
Quỷ.Từ quỷ mới kêu đến một nửa, miệng Phiêu Tuyết đã bị Tuấn Lạc bịt lại: “Xuỵt, là ta”
Tuấn Lạc buông tay ra, Phiêu Tuyết hítsâu một hơi, hôm nay mới nghe Nguyệt Hiên kể chuyện khủng bố như vậy, sợ hãi còn chưa tiêu tan, hắn lại dọa nàng.Hai mắt Phiêu Tuyết đều phát ra lửa,dắt Tuấn Lạc đi vào trong phòng, Tuấn Lạc cách nàng một cái cửa sổ, hắnkhông có cách nào, đành phải xoay người bước vào trước mặt Phiêu Tuyết.“A Li, ngươi ngứa chân sao? Có cửakhông đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060978/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.