Thủy Bích nghe Nguyệt Hiên kể như vậy,rùng mình một cái, khó trách vừa rồi thấy nơi đó tối om như mực, lượn lờ một hơi thở u ám, thì ra là chôn cất nhiều oan hồn như vậy.Nguyệt Phàm nói: “Còn không biết Lũnghiền phi, a không, chỉ nên gọi là Lũng phu nhân, không biết đứa nhỏ nàng sinh sẽ là yêu nghiệt thế nào”
Nguyệt Quế quay đầu nhìn về phía PhiêuTuyết, chỉ thấy Phiêu Tuyết chăm chú nhìn chằm chằm phương xa, nhìn LanTịch cung kia có nhìn thấy hình dáng nhưng lại không thấy có nửa điểmhơi thở con người, một lời cũng không nói.Nguyệt Quế khuya dũng khí hỏi Phiêu Tuyết: “Nương nương, chẳng lẽ người không muốn có một đứa nhỏ của mình sao?”
Thủy Bích cũng có hứng thú với vấn đềnày: “Đúng vậy, tiểu thư, lúc nào cùng cô gia sinh một một đứa nhỏ đi,ngươi xem những tiểu hài tử ấy, khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, còn có thể chảy nước miếng”
(trời, chảy nước miếng mà thích á)Hai người mở đầu câu chuyện, mấy ngườibên cạnh cũng bắt đầu thất chủy bát thiệt, “Đúng vậy đúng vậy, đôi taybéo mập tròn tròn vẫy vẫy, rất đáng yêu, mà Hoàng Thượng bây giờ cònchưa có con nối dõi đâu”
Phiêu Tuyết quay đầu lại, trong đầuhiện lên nụ cười của Tuấn Lạc, mặt mày cong cong có chút yêu mị, lạinghĩ đến một màn hắn gắt gao ôm nàng trong thư phòng ở Cố phủ, khi nàothì…… nàng cũng muốn cho hắn một gia đình yêu ổn sao?Nàng đã quên Duy Trúc ca ca sao? Duy Trúc ca ca, cũng hy vọng nàng hạnh phúc chứ…… A Li chính là hạnh phúc nàng tìm được.Ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060975/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.