Tuấn Lạc không nói chuyện, cứ như vậy liều mạng ôm Phiêu Tuyết,“Ta không muốn nói”
“Không muốn nói thì đừng nói đi”
Phiêu Tuyết ghé vào lỗ tai hắn nỉ non.“Tâm tình ta không tốt”
Tuấn Lạc nói.“Hỏi ngươi ngươi không chịu nói ranguyên nhân, lúc này lại nói với ta tâm tình ngươi không tốt”
PhiêuTuyết không nhịn được oán giận nói, nói xong liền giãy ra khỏi cái ômcủa hắn: “A Li, ngươi ôm ta chặt quá, ta không thở được”
Tuấn Lạc cười, buông lỏng Phiêu Tuyết ra, sau đó ngồi xuống nhuyễn tháp.Tuấn Lạc cũng kéo Phiêu Tuyết lại, làmcho Phiêu Tuyết cũng ngồi trên nhuyễn tháp, đầu lại tựa vào trong lònghắn.“Hôm nay trẫm phát giận với Tương công công ”
Hắn nói.Phiêu Tuyết không giãy dụa, cứ như vậy an nhàn nằm trong lòng hắn, trả lời: “Ta biết…… vừa rồi khi đi vào có nghe Xuân Tiểu nói”
Hắn vén lên một lọn tóc đen của Phiêu Tuyết, “Ta đã rất nhiều năm chưa phát giận”
Phiêu Tuyết nói: “Biết…… Bởi vì từ ngày đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi chính là đang cười, mỗi ngày đều cười,ngay cả khi bắt nạt ta cũng cười, khi bị ta bắt nạt ngươi cũng cười, chỉ là đôi khi cười đến đẹp mắt, đôi khi cười đến dữ tợn”
Tuấn Lạc vừa nghe, nhướng mày lên,“Vậy ngươi xem ta hiện tại là cười đến đẹp mắt, hay là cười đến dữ tợn?”
Phiêu Tuyết đối mặt với hắn, chuẩn bịmột tư thế đoan trang, ai ngờ vừa mới quay đầu chưa kịp phòng bị đã bịhôn một cái, Tuấn Lạc vẻ mặt tà ác cười nhìn nàng.Phiêu Tuyết ngây ngốc, lập tức cúi đầu.“Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060963/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.