Phiêu Tuyết đột nhiên nhớ lại câu nóicủa Tuấn Lạc, vì sao hắn lại nháo nhào kêu đói bụng, thì ra hắn muốn đểnàng ăn điểm tâm cùng Cố tướng và Liễu phu nhân……Thì ra hắn là người mà cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn im lặng cho đi……Phiêu Tuyết đột nhiên thật sự muốn nhìn thấy Tuấn Lạc, bỏ lại Nam Cung Hiên Dật, Nam Cung Hiên Dật ngăn PhiêuTuyết: “Đã biết A Li tốt? Nếu ngươi đối với A Li không tốt, để cho A Liđem ngươi vào lãnh cung đi”
Phiêu Tuyết hung hăng liếc Nam CungHiên Dật một cái, cái này là uy hiếp sao? “Vậy bảo hắn tống ta vào lãnhcung đi, vừa hay ta chưa từng ở trong lãnh cung”
Nam Cung Hiên Dật tựa tiếu phi tiếu,xoay người chỉ vào con đường dẫn đến Vân Hương lâu: “Chi bằng cùng ta đi uống chén rượu đi?”
Phiêu Tuyết cười lắc đầu: “Không đi ”
Nàng vốn không muốn đi.Nam Cung Hiên Dật nhìn bóng dáng PhiêuTuyết đi xa, trong đầu hiện ra hình ảnh ở sòng bạc Cát Tường ngày ấy,làn váy bay lượn, chuỗi trân châu trên trán phát ra ánh sáng nhu hòa.
Nụ cười của hắn thoáng chốc lạnh xuống, trên mặt không còn một chút ýcười, trong mắt không hề có chút bận tâm, thì ra tất cả nụ cười đối vớiPhiêu Tuyết cũng chỉ là giả vờ.Nam Cung Hiên Dật vuốt vuốt tay áo,quay đầu nhìn thoáng qia cửa miếu thành hoàng nơi Phiêu Tuyết bị ôm vừarồi, thân ảnh họ Mặc kia đã không còn ở đó, thủ nhi đại chi là cỗ kiệuđang đi xa dần.
(thành ngữ sử dụng để thay thế người hoặc sự vật nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060961/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.