Ngày đại hôn.Trong điện Sùng Chính âm u, Đông Phương Tuấn Lạc một thân hỉ phục đỏ thẫm một mình ngồi phía trên đại điện cúiđầu không nói, đại điện trống trơn chỉ có một mình hắn.Ánh mắt hắn lãnh đạm, đường cong gươngmặt tinh xảo, cả người tản ra một loại vương khí trời sinh làm người takhông dám tới gần, bỗng nhiên hắn nở nụ cười mang theo một loại mị hoặcmê hoặc lòng người.Chỉ cần qua hôm nay, hắn có thể quang minh chính đại lấy lại thứ vốn thuộc về hắn,thứ mười lăm năm trước đã sớm thuộc về hắn!Chỉ thấy hắn thoáng chốc đứng lên, sau đó khẽ vuốt hỉ bào, hướng ra ngoài đại điện hô: “Hỉ công công —”
“Két…”
một tiếng, đại điện âm u nhấtthời sáng ngời lên, một lão thái giám đẩy cửa bước vào, không chút khách khí hỏi: “Hoàng Thượng, rốt cục chúng ta có thể đi rồi?”
Xem ra hắn đãsớm ở ngoài cửa chờ hết kiên nhẫn.Mới vừa rồi vẫn là Đông Phương Tuấn Lạc tà mị nhất thời đã trở thành ngây thơ lại đơn thuần cười nói: “Ừ, trẫmchuẩn bị xong rồi, lấy nữ nhân thật sự vui sao? Trẫm sao vẫn cảm thấymột mình có vẻ tốt hơn?”
Thái giám liếc nhìn hoàng đế con rốinày một cái, thấy hắn hỏi vấn đề như thế cũng không biết trả lời thế nào mới tốt, chỉ có thể theo phép trả lời: “Lấy nữ nhân đương nhiên so mộtmình tốt hơn, qua ngày đại hôn hôm nay, Hoàng Thượng ngài có thể tự mình chấp chính”
Khánh Hỉ tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lònglại là một ý nghĩ khác: Mười lăm năm trước Thái Hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060768/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.