Hôm sau, trời đầy mây, gió lạnh che trời lấp đất thổi quét cả một thành phố.
Tiết học của lớp 21 kết thúc, Tô Tỉnh rất nhiệt tình đưa đến bên bàn của Phó Chi một ly trà sữa.
"Trà sữa matcha, ngon lắm." Cô ấy giải thích một câu, giọng nói rất êm tai: "Ngày mai tớ sẽ mang cho cậu sữa chua dâu lắc."
Ánh mắt Phó Chi rơi vào ly trà sữa trên bàn, đôi mắt hạnh sáng lên.
Bạn học trong lớp đều nhìn chằm chằm về phía cô.
Đôi mắt thanh tú cụp xuống, thu liễm một chút ánh trăng, sau nửa ngày, từ tốn nói: "Cảm ơn."
Khuôn mặt nhỏ của Tô Tỉnh đỏ lên, lắc đầu.
Ngay sau đó Phó Chi từ cặp sách lấy ra một cái bình sứ: "Đáp lễ."
Tô Tỉnh hỏi cô: "Đây là cái gì a?"
Phó Chi nhấp một ngụm trà sữa: "Thuốc Đông Y trị sẹo, dùng rất hiệu quả."
"Có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt tớ sao?" Tô Tỉnh lại hỏi.
Phó Chi gật gật đầu.
Tô Tỉnh hai mắt sáng lên: "Oa! Cái này cũng quá khoa trương đi! Mẹ nói tớ không chịu nổi thuốc mê, cho nên phải hẹn Tôn Tam Châm ở thủ đô để ông ấy dùng châm cứu rồi chậm rãi điều dưỡng mới có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt tớ."
Phó Chi cau mày, nói về vấn đề này: "Cho dù cậu có hẹn trước thì ông ta cũng không thể chữa khỏi cho cậu." Châm cứu tuy có thể kích thích bộ phận máu tuần hoàn, nhưng hiệu quả trị sẹo cũng không rõ ràng.
Điền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-tot-cong-viec-nghien-cuu-khoa-hoc-thi-ve-nha-thua-ke-gia-san-bac-ty/2968761/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.