Nàng "Vâng" một tiếng, nhìn Mã Minh Quyền một bên lau nước mắt, một bên không quên đưa cô một tờ giấy chấm nước mắt, cô ngơ ngác nhận lấy tờ giấy xin nghỉ phép, trước khi đi còn bả vai vỗ vỗ Mã Minh Quyền: "Đều là chuyện nhỏ, thầy đừng khóc, nghĩ thoáng chút, mọi người đều phải đi về phía trước."
Mã Minh Quyền: "???"
Người chết không phải ông của em à?
Công trường Nhất Trung.
Thư ký của Lệ Nam Lễ đang đứng đợi chỗ bảo vệ.
"Phó tiểu thư đúng không? Cô đến rồi!" Thư Ký Lưu kích động tiến lên đón người, ánh mắt nhìn về phía Phó Chi như thể đang nhìn ba mẹ của mình sống dậy vậy.
Phó Chi hơi gật đầu, giọng nói trong trẻo: "Dẫn đường đi."
"Được được được! Phó tiểu thư, mời đi lối này."
Thư Ký Lưu nhanh nhẹn mở cửa xe mời Phó Chi ngồi vào trong.
Lục Dư Mặc đứng ở phía xa, nhìn thấy Phó Chi lên xe cùng một người đàn ông rời trường.
Hai mắt tức khắc sáng lên, hít hà một hơi.
Kinh hỉ tới quá bất ngờ!
Hắn bịt miệng lại, thiếu điều hét lên, tìm một cái chỗ khuất, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Cuộc gọi vừa kết nối liền mở miệng nói ngay: "Phó Chi trốn học!"
Giọng điệu không khỏi đắc ý, hỏi Hứa Vi đầu bên kia: "Trốn học, yêu đương, nó còn có thể làm đứa con gái ngoan của mẹ không?"
Hứa Vi đang nhổ cỏ: "..."
Khá đột ngột a.
Cô đem hoa và cây do con gái mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-tot-cong-viec-nghien-cuu-khoa-hoc-thi-ve-nha-thua-ke-gia-san-bac-ty/2968758/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.