Giống như ông mà nói không tốt, một tay của hắn có thể đánh bay được đầu chó của ông.
Trái tim Chủ nhiệm Lưu đập loạn, trên trán rã mồ hôi: "Không, không có..."
"Đúng vậy." Đỗ Mân nói, lấy từ chỗ hắn ra một cây bút đen, viết số 1 lên trước số 0 của chủ nhiệm Lưu, đoan chính nói: "Đã là thi đấu thì phải công bằng chính trực, việc động não cho điểm không cần phiền đến thầy đâu, tôi sẽ giúp thầy viết." Người nhà của phó viện trưởng hắn nhất định phải đoạt giải!
Chủ nhiệm Lưu: "..."
Tâm tình chủ nhiệm Lưu vô cùng phức tạp, chưa kịp nói chuyện, lại nghe thấy Đỗ Mân ở bên cạnh chất vấn một giáo viên khác: "9.8 điểm? Cô sợ thêm vào 0,2 điểm nữa thì sẽ khiến bạn học Phó Chi sẽ kiêu ngạo sao?!"
Được rồi, đây không phải thao tác ngầm nữa.
Chủ nhiệm Lưu nhỏ giọng hỏi Mã Minh Quyền: "Anh nói xem, Lục tiên sinh rốt cuộc đã quyên góp bao nhiêu tiền cho viện nghiên cứu FZ?"
Trong lời nói của ông ấy có một loại tham vọng muốn nắm lấy tay Đỗ Mân, kích động nói 'Đại ca, nếu có tiền thì cùng nhau kiếm đi!'
Mã Minh Quyền ghi cho Phó Chi một con điểm 10 rồi nói: "Tiểu Lưu, hai mắt của cậu đã bị đồng tiền che mờ cho nên nhìn không thấy điểm sáng trên người bạn học Phó sao? Phải biết rằng, học thuật là vô giá, mà cậu lại quá dung tục!"
Chủ nhiệm Lưu: "???"
Không muốn làm nữa à?
Điểm của Phó Chi nhanh chóng được công bố, thứ hạng của các thí sinh bị thay đổi.
Kết quả Phó Chi đứng đầu toàn trường: 9,9 điểm. Mặc dù giữa chừng bài hùng biện có chút nghi ngờ là đang mách lẻo, nhưng tổng thể lại rất mạch lạc, cách phát âm tiếng anh cũng rất chuyên nghiệp, cộng thêm cái nhìn sâu sắc và khí chất của Phó Chi đã làm các thầy cô ban giám khảo có một cái nhìn tốt về cô.
Hứa Vi kích động lôi kéo cánh tay của Lục Dư Thâm: "Mau xem em gái của con kìa! Đúng là con bé đã thừa hưởng được trí thông minh cao từ mẹ!"
Lục Dư Thâm trên mặt không có biểu cảm gì, đưa tay ra, Hứa Vi nhìn theo hướng tay của cậu.
- --Là đứa con trai đầu của cô ấy, Lục Dư Mặc, đang mặc một bộ âu phục hoàng gia màu xanh.
Thấp nhất toàn trường với số điểm: 3,2.
Lục Dư Thâm gõ một hàng chữ trên điện thoại di động: "Mẹ đã tỉnh?"
Hứa Vi: "..."
Không hề nghi ngờ gì nữa, trong cuộc thi hùng biện tiếng anh lần này, điểm số của Phó Chi đã hoàn toàn vượt qua người đứng thứ hai là Chu Đình Đình với khoảng cách rất xa.
Trên sân khấu, 41 học sinh bao gồm cả Phó Chi đứng thành hai hàng thẳng tắp.
Bản nhạc trao giải trong hội trường vang lên, phó viện trưởng viện nghiên cứu FZ - Đỗ Mân đích thân lên sân khấu, cầm một tấm thẻ vào cửa màu hoàng kim đưa tới trước mặt Phó Chi.
Người đàn ông đã trạc 40 tuổi, vừa độ tuổi toát ra vẻ quyến rũ của người trưởng thành, từng cử chỉ tao nhã: "Bạn học Phó Chi, tôi rất tiếc cho câu chuyện đã xảy ra với em, những lời văn của em chính là một lời cảnh tỉnh! Em yên tâm, cánh cửa lớn của viện nghiên cứu FZ luôn rộng mở với những người tài giỏi như em!"
Phó Chi: "..."
Đỗ Mân còn muốn khen tiếp, Phó Chi đã đưa tay qua lấy tấm thẻ vào cửa, nhẹ giọng nói: "Ngài chắn tầm nhìn chụp ảnh của mẹ em rồi."
"..."
À, cái này?
Đỗ Mân có chút ủy khuất, muốn chụp ảnh thì hắn có thể chụp cho cô mà, còn có thể đính kèm ảnh với độ phân giải cao nữa cơ!
Nhưng hắn có thể tranh luận với viện trưởng sao?
Đỗ Mân thở dài, ôm nỗi mất mát đi đến một góc tự im lặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]