🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phó Chi lấy được thẻ ra vào cửa.

Phó Chi đuổi Đỗ Mân đi.

Lục Dư Mặc đứng ở phía sau cô, thấy toàn bộ quá trình, suýt nữa bị cô làm cho tức vỡ đầu.

Hắn nhịn nửa ngày.

Cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa, chọc chọc bả vai Phó Chi: "Xem thái độ của mày đối với tiền bối kìa! Mày làm như mày là viện trưởng viện nghiên cứu à?!"

Phó Chi dựa theo Hứa Vi chỉ huy, hướng về phía cameras làm một hình trái tim nhỏ.

Đỗ Mân ở dưới khán đài kích động mà giơ điện thoại lên, bên ngoài vẫn giữ vẻ kiên định như một chú chó già.

Nhưng mà nội tâm thì điên cuồng:

- --a a a a! Chi Chi nhìn qua đây! Chi Chi nhìn qua phía này đi!!

Phó Chi không thấy hắn, đổi một tư thế thoải mái hơn.



Cánh tay dựa vào cái bàn bên cạnh, bàn tay xinh đẹp cầm lấy tấm thẻ hoàng kim, nhẹ nhàng nắm vào nó.

Cô đã rất kiềm chế bản thân, nghiêng đầu, bình tĩnh nói: "Nhưng em chính là viện trưởng."

Lục Dư Mặc: "..."

Mày là cái deo!

Phó Chi cũng không để ý đến cái nhìn của Lục Dư Mặc, phối hợp Hứa Vi, bày thêm mấy nụ cười thương mại.

Lục Dư Mặc nhìn thấy bộ dáng này của cô liền tức giận, thứ không biết lớn nhỏ, không biết trời cao đất dày!

Đó là Đỗ Mân, cô vậy mà lại đối xử như thế với người đàn ông hắn kính trọng!

Quá đáng! Thật sự là thật quá đáng!

Hứa Vi phất tay về phía đứa con trai cả đang tức giận, Lục Dư Mặc nháy mắt đã hiểu, hừ lạnh một tiếng, làm bộ làm tịch: "Đừng chụp con với Phó Chi cùng một khung hình, con không muốn!"

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Hứa Vi không giấu được sự vui mừng: "Vậy thì còn gì bằng! Con mau tránh sang bên cạnh một chút đi, đừng cản trở mẹ chụp ảnh cho em gái con!"

Lục Dư Mặc: "???"

Đây là chế độ phong kiến trọng nữ kinh nam à?

Âm nhạc trong hội trường không ngừng vang lên, chủ nhiệm Lưu trao giải cho giải nhì và giải ba.

Chu Đình Đình nhận được 3 vạn tiền thưởng, Bạch Diệu nhận được 1 vạn.

Trước khi kết thúc cuộc thi, Phó Chi đứng ở trên khấu phát biểu cảm nhận về giải thưởng của mình.



Cô có vẻ không giỏi mấy việc này lắm.

Đôi mắt hạnh trong trẻo cụp xuống, có chút bối rối, nhưng bộ dáng như thế lại đẹp quá mức.

Chủ nhiệm Lưu có chút đau lòng, giải vây cho cô: "Em hãy nói về lý do bản thân tham gia cuộc thi này được không?"

Phó Chi một tay cầm micro, một tay tùy ý vuốt vuốt mặt bàn.

Ánh đèn chiếu xuống làm nổi bật dáng người mảnh khảnh của Phó Chi: "Anh cả em muốn đi đến viện nghiên cứu FZ để chụp ảnh và đăng lên vòng bạn bè.". Cop‎ q𝘶a‎ cop‎ lại,‎ 𝒕𝘳ở‎ lại‎ 𝒕𝘳ang‎ chính‎ {‎ 𝑻𝘳𝗨m𝒕𝘳𝘶𝐲ện.𝒱𝑵‎ ‎ }

Dừng một chút, cô rất chân thành nói tiếp: "Nhưng với thực lực đó thì không cho phép anh ấy nằm mơ."

Trong lời nói ấy thật sự có thể nhìn ra một điều rất kỳ diệu 'Tha thứ cho tôi phải nói thẳng ra, các vị đang ngồi ở đây cũng đều là đồ bỏ đi'

Lục Dư Mặc: "???"

Lục Dư Mặc nhớ đến những lời đã đe dọa Phó Chi trước đó.

Tự nhiên, trong cái sự xấu hổ ấy cũng có chút cảm động.

Những gì Phó Chi nói không phải điều chủ nhiệm Lưu muốn.

Chủ nhiệm Lưu ngượng ngùng cười một cái, chuyển đề tài: "Vậy hãy nói cho mọi người nghe về mục tiêu nỗ lực của em hoặc mong muốn của em với các bạn học trong lớp?"

"Em không có mục tiêu nỗ lực, còn về mong muốn, em hy vọng thế giới sẽ mãi hòa bình và..."

Phó Chi liếc chủ nhiệm Lưu một cái: "Khi nào thấy mới đuổi học những người bắt nạt bạn của em?"

"..."

Chủ nhiệm Lưu liền hiểu, nếu ông mà còn hỏi thêm.

Phó Chi mà mở miệng ra, vĩnh viễn cũng không thể nhổ ra ngà voi!

Vì tòa nhà thực nghiệm, chủ nhiệm Lưu cố nén giận nói: "Em đã nói xong rồi đúng không? Nếu xong rồi thì xin mời em đi xuống!"

"Còn có một câu."

Chủ nhiệm Lưu đã quá nhiều rận nên chẳng sợ ngứa, đau khổ cực kỳ: "Em nói đi."

Khóe miệng Phó Chi hạ xuống, đôi mắt đen sâu thẳm hơi đảo qua: "Cảm ơn bạn học Chu Đình Đình, vì cậu điền sai phiếu đăng ký mà tôi mới có thể đoạt được giải quán quân."

Phó Chi vừa dứt lời, dưới khán đài trong chớp mắt vang lên đủ tiếng xì xào bàn tán.

"Không phải chứ? Phiếu dự thi cần đến chữ ký của bản thân mới có thể đăng ký được đó? Cái này mà Chu Đình Đình có thể nhầm được, cậu ta cũng quá bất cẩn đi?!"

"Cũng có thể không phải do bất cẩn, dù sao cả hai người họ đều do Lục gia nuôi dưỡng, Chu Đình Đình và Lục Sơ Uyển đều được công nhận là nữ thần trường học, điểm xuất phát cũng đã cao hơn Phó Chi rất nhiều. Tôi mạnh dạn đoán là cậu ta muốn cạnh tranh với Phó Chi trong cuộc thi nhưng kết quả cuối cùng lại bị lật ngược tình thế."

"Tớ không biết sự tình thế nào nên sẽ không bình luận. Nhưng vận khí lần này của Phó Chi phải nói là quá tốt! Lớn lên nhìn rất xinh đẹp, hoa khôi năm nay có lẽ phải đổi chủ rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.