“Tôi đối với anh từ đầu đến cuối đều là nam nữ thích nhau.” Ngọc Tuyên quay đầu nhìn thẳng Lâm Hạo Dương, cô là phụ nữ, Lâm Hạo Dương là đàn ông, bọn họ ở bên nhau, trừ bỏ nam nữ thích nhau còn có cái gì nữa?
Tình huynh đệ sao? Có khả năng sao?
Yên lặng một lúc lâu, Ngọc Tuyên nói, “Tôi không có chơi đùa với anh, tôi chỉ là thích anh, chỉ là ——”
“Chỉ là, em là đồ ngốc.” Lâm Hạo Dương mở đèn bên trong xe lên, quay đầu nhìn về phía Ngọc Tuyên, cảm xúc cuồn cuộn bên trong đôi mắt đen của hắn dần dần giảm xuống. Ngọc Tuyên thích hắn, trước kia vẫn luôn thích hắn, vậy hiện tại thì sao?
“Đã nói rõ ràng rồi, tôi có thể đi rồi sao?” Ngọc Tuyên không muốn tiếp tục ở lại đây, cô không biết nên làm thế nào để đối mặt với Lâm Hạo Dương. Lâm Hạo Dương nói cơm nước xong thì không gặp lại.
"Không thể." Lâm Hạo Dương nâng tay ấn nút khóa xe xuống, cửa xe khóa lại, hôm nay ai cũng đừng hòng xuống xe. Hắn lại lấy một viên kẹo ném vào trong miệng, đem hộp kẹo đưa cho Ngọc Tuyên, có vẻ nhẹ nhõm, “Đưa em về ký túc xá.”
Ngọc Tuyên không cầm hộp kẹo, mắt nhìn bàn tay thon dài của hắn.
"Không cần--"
"Dùng đi." Lâm Hạo Dương bỏ kẹo vào hộp lại, khởi động xe, như suy tư điều gì. Khóe môi nhếch lên, lông mày nhướng lên, chậm rãi nói, “Em thích tôi, lại không nói cho tôi, còn đẩy tôi ra. Che dấu những việc đó làm tôi hoài nghi chính mình tám nắm, tự tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-the-than/872509/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.