Tuổi tác giữa hai người không phù hợp để tạo nên quan hệ cha con, gọi thật ngượng miệng, anh em vẫn ổn hơn.
Cậu đem bàn tay trắng đến với thế giới này, hiện tại có mẹ nuôi, có người bầu bạn, có bạn bè và cả em trai, đời người còn cầu mong gì.
Lưu Hiên nắm tay cậu nhóc đi hết con đường mòn, bọn họ thong thả đến nhà trưởng thôn, trình bày hết thảy những kế hoạch bàn bạc.
Trưởng thôn là người chân chất, nhìn thấy Chu Dật Hằng tìm được nơi tốt còn mừng thay cho cậu nhóc.
Chu Dật Hằng dọn hết đồ đạc của mình vào một túi nhỏ, cậu nhóc ôm trưởng thôn kiên cường nói: “Con nhất định sẽ không quên mọi người.”
“Đi theo anh không được nghịch ngợm, phải biết nghe lời.” Trưởng thôn xoa đầu cậu nhóc, len lén lau nước mắt.
“Vâng ạ, con ghi nhớ rồi.” Chu Dật Hằng vẫy tay chào tạm biệt, cùng Lưu Hiên rời đi.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Lưu Hiên vào phòng, Mỹ Ninh mới yên tâm đi báo cáo cho Giai Thiệu Điền.
“Lưu Thiếu thấy đứa nhỏ đó thuận mắt nên đã xin phép trưởng thôn, khi về sẽ đem theo cậu nhóc đó. Tên là Chu Dật Hằng.” Mỹ Ninh nghiêm túc truyền đạt.
“Được rồi, còn vấn đề gì nữa không?”
“Hết rồi ạ.”
Đêm đầu tiên ở nhà thuê, Lưu Hiên được trải nghiệm rồi, nếu như không bôi thuốc chống mũi có lẽ bị chúng đốt chết mất.
Tiếng côn trùng kêu râm rang, tạo thành dàn đồng ca, cả một đêm chúng thay phiên nhau tra tấn lỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3430623/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.