Cậu mặc quần âu áo sơ mi trắng đứng gần cây đa to, bầu trời phía sau xanh ngắt, khóe miệng giương cao nụ cười rất đơn thuần, cách tạo dáng tự nhiên đem đến cảm giác gần gũi, ngũ quan nhu hòa pha chút ranh mãnh.
“Không khí ở đây rất tốt cho phổi, thật sự khó tả, một mùi hương ngào ngạt.” Lưu Hiên nhập tin nhắn rồi nhấn gửi.
“Nhóc con!” Trình Trục Tư vẫy tay gọi lớn.
Cậu nhóc tầm bốn năm tuổi hớn hở chạy đến, lễ phép hỏi: “Anh gọi em ạ?”
“Chụp giúp bọn anh một tấm, xong cho nhóc kẹo.” Trình Trục Tư ngồi xuống thương lượng.
“Phải làm sao ạ?” Nhóc ấy ngơ ngác hỏi.
Trình Trục Tư hướng dẫn cậu nhóc phải nhấn vào chỗ nào, vô cùng tận tình và kiên nhẫn, trong mắt Dạ Vu Ngôn hình ảnh này quá đỗi dễ thương. Mới đây thôi Trình Trục Tư là tên lưu manh, chặn đường đánh người, gây bao chuyện khó dễ.
Nhìn cách cậu ta nói chuyện với trẻ con, bao nhiêu là dịu dàng.
Dạ Vu Ngôn đứng giữa hai người, bọn họ tạo kiểu đơn giản, nét mặt đều tràn ngập tiếng cười. Bức ảnh xuất hiện trên mạng xã hội, bằng một cách thần kỳ nào đó giám đốc điều hành đã biến mất không dấu vết.
Một tài khoản ẩn danh đã tham gia bình luận: “Quá đáng lắm rồi!”
Cậu nhóc trả lại điện thoại nhận về bọc kẹo to đùng, nhóc ấy vui vẻ cảm ơn rồi chạy đi mất hút.
“Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta bắt đầu.” Trình Trục Tư vừa gỡ kẹo cho Dạ Vu Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3430622/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.