Rõ ràng cậu chẳng quen ai? Hắn quan sát kỹ như vậy, Lưu Hiên còn có thể ở dưới mí mắt hắn yêu người con gái khác?
“Xa anh trai, t… Thật sự, không nỡ.” Cậu khó khăn nói từng chữ, nước mắt đều dính hết vào chiếc áo sơ mi đen.
Hắn không ngại bẩn, môi nở nụ cười đắc thắng, một tay ôm chặt lấy eo cậu, tay còn lại đỡ sau gáy: “Nghe những thứ linh tinh rồi lại khóc. Chúng ta về nhà thôi.”
Ngồi trong xe cậu nấc một lúc lâu, tâm trạng thật sự tệ. Đã khá lâu hắn mới bắt gặp lại dáng vẻ này, không nỡ nhìn.
Về đến nhà Giai Thiệu Điền mở cửa xe cho cậu, không nói hai lời đã bế xốc người lên, trực tiếp đưa vào phòng, Mỹ Ninh đứng một bên nội tâm gào thét, qua vài phút mới nhớ bản thân cần phải làm gì.
Đôi mắt sưng húp của Lưu Hiên làm hắn thấy bất an: “Kể đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe.”
Lưu Hiên xoay mặt sang hướng khác, ngại ngùng nói: “Đột nhiên tâm trạng đi xuống nên mới khóc, khóc rồi không còn chuyện gì nữa.”
Trốn tránh bằng cách chạy vào phòng tắm, cậu nhìn vào gương, nhìn vào chính mình rồi hít thở sâu, kết cục định sẵn là như thế, cậu nên làm tốt mới phải.
Vừa nếm chút mật ngọt đã lưu luyến không buông nhưng thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ, Lưu Hiên giữ ý nghĩ đó trong đầu, tự trấn tỉnh bản thân.
Ngày diễn ra cuộc thi Giai Thiệu Điền đích thân đưa cậu đến trường, hắn đợi cậu bên ngoài, đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3422690/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.